Chương 167: Dọa Nạt?!
Vừa nghĩ tới Lục hoàng tử, Trịnh Phàm đột nhiên cảm giác thấy mình hơi nhớ hắn rồi.
Tĩnh Nam hầu dỡ xuống giáp trụ, ngồi xuống trước chậu than, đồng thời ngón tay nhẹ nhàng chỉ.
- Ngồi!
Trịnh Phàm tự nhiên không có ghế để ngồi, thậm chí ngay cả một cái đệm cũng không không, không gian xe ngựa rất lớn, nhưng chỉ có một bộ đệm.
Cho nên, Trịnh Phàm ngồi xếp bằng.
Yến Quốc có điềm tốt như vậy, tuy cho phân rõ tôn ti trật tự, nhưng không máy móc để ý tiểu tiết, bảo ngươi ngồi thi ngươi ngồi, không cần nơm nớp lo sợ quý ở đó.
Ánh mắt Tĩnh Nam hầu quét trên thân Trịnh Phàm một lần, tựa hồ lưu ý vết máu trên người Trịnh Phàm, nói:
- Ngươi bị thương?
- Bẩm Hầu gia, ta bị thương không nặng.
Đỗ Quyên đem một củ khoai lang cho Tĩnh Nam hầu, Tĩnh Nam hầu lắc đầu một cái, chỉ chỉ Trịnh Phàm, nói:
- Cho hắn.
Đỗ Quyên đem khoai lang đưa cho Trịnh Phàm, Trịnh Phàm đưa tay tiếp nhận, đồng thời hai người ánh mắt tụ hợp một hồi.
Nữ thám tử của bên tình báo và Tĩnh Nam hầu ngồi cùng trong một chiếc xe ngựa, Tĩnh Nam hầu này chơi đùa, không có một điểm kiêng kỵ gì hay sao?
Củ khoai lang rất nóng trong tay Trịnh Phàm lăn lăn, Trịnh Phàm không vội ăn, trước hơ hơi cho đỡ nóng.
- Lá gan của ngươi rất lớn.
Trịnh Phàm không biết nên trả lời thế nào, nên không đáp lời.
- Thôi, nói một chút đi, trong biên trấn Càn Quốc, có quang cảnh gì?
Trong đầu Trịnh Phàm bắt đầu tiến hành tác dẫn, kỳ thực hành động lần này hắn đã tự mình trải nghiệm, tự nhiên có cảm ngộ của riêng mình, nhưng nói trải nghiệm của người có kinh nghiệm mang binh ra trận như Lương Trình, dùng ánh mắt và phương thức trần thuật của Lương Trình để trả lời vấn đề của Tĩnh Nam hầu, hiệu quả tự nhiên tốt hơn.
- Biên quân Càn Quốc, từ lâu bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, ba quận phía bắc Càn Quốc đều xây công trình bảo trại, mưu toan dùng bảo trại ngăn trở gót sắt của Đại Yến ta.
- Nhưng thiện chiến giả, lúc này lấy người làm trọng tậm, vũ khí, khí giới, thành gạch, đều là vật chết, tuy vật chế có thể giúp, nhưng không đủ. Dựa vào mạt tướng một đường nghe thấy nhìn thấy, biên quân Càn Quốc tuy có người trung nghĩa dũng mãnh, nhưng lại ít ỏi, còn vũ nhân tiếc mạng, văn nhân Càn Quốc đều ái tài, thủ binh biên quân đều thiếu nửa, còn lại một nửa đã trở thành cu li sai bảo của giới quyền quý.
- Càn Quốc bắc địa ba trấn, Trần, Lương, Ngụy, binh mã ba trấn được xưng 800 ngàn. Nhưng theo mạt tướng thấy, nếu lấy dã chiến, lấy Hầu gia làm chủ soái, 50 ngàn Tĩnh Nam quân ta nắm 50 ngàn quận binh Ngân Lãng quận, nhất định có thể đại phá!
Câu "Hầu gia làm chủ soái" chính là câu Trịnh Phàm tự thêm vào, nguyên văn của Lương Trình chính là dưới cục diện dó, trừ phi chủ soái là một con lợn, bằng không rất khó tìm lý do để thua.
Tĩnh Nam hầu hai tay đặt ở trên chậu than sưởi ấm, rất bình tĩnh nói:
- Theo ý kiến của ngươi, lúc trước vì sao Bản Hầu không hạ lệnh khai chiến. Nếu ngươi nói Càn quân thối nát không thể tả như vậy, tại sao lúc trước ta lại không hạ lệnh trực tiếp xử lý nhánh quân đội vừa rồi của họ?
Lúc này, Trịnh Phàm đã xé vỏ khoai lang, cắn một miếng, khoai lang ngọt không ngọt Trịnh Phàm còn chưa nói, nhưng trong lòng ngược lại mừng thầm, đại khái hắn đã đoán trúng đề khảo nghiệm.
- Bởi vì Càn Quốc phú, mà Yến Quốc ta nghèo.
Nghe nói như thế, con mắt Tĩnh Nam hầu bỗng nhiên híp híp, không hề tức giận.
- Nói tiếp.
- Càn Quốc chiếm phần lớn đất giàu có và đông đúc của Trung nguyên, bất luận cương vực hay nhân khẩu đều vượt xa Yến Quốc.
- Càn Quốc kiệt sự không phải nước nhỏ, cũng không phải nước nghèo, mà ở chỗ họ trọng văn hơn võ, tầng lớp sĩ phu lớn mạnh, quyền bính của Hoàng Đế Càn Quốc suy yếu, địa phương phú mà quốc bần, địa phương tự trọng mà quốc dần nhược.
- Mà từ xưa đến nay, nước nhỏ muốn thắng nước lớn, nước nghèo muốn thắng nước giàu, theo đạo lý muốn thắng, cần phải dựa vào tốc độ, đánh để nước lớn không có thời cơ thở dốc.
Nghe đến đó, Tĩnh Nam hầu cố đặc ý ngẩng đầu lên, một lần nữa liếc mắt nhìn Trịnh Phàm, lại cười nói:
- Đã như vậy, ngươi tự ý đi trêu chọc Càn nhân, chẳng phải đi nhắc nhở Càn nhân?
- Bẩm Hầu gia, cử chỉ của mạt tướng chỉ vì dò xét Càn nhân thế nào, tuy khiến Càn nhân hơi mất mặt, nhưng chuy quy chỉ là họa nhỏ, vẫn kém xa cử chỉ lần trước của Hầu gia, nếu ra lệnh một tiếng trực tiếp đem mấy vạn kỵ binh biên quân Càn Quốc này xử lý, càng làm Càn Quốc khiếp sợ hơn.
- Họa nhỏ?
- Đúng, họa nhỏ, từng đấy sức mạnh, căn bản không đủ làm tỉnh một người vờ ngủ.
- Được lắm, không đủ làm tỉnh một người vờ ngủ, Trịnh Phàm, ngươi để Bản Hầu phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
- Theo ý kiến của ngươi, nếu Đại Yến ta muốn thảo phạt Càn Quốc, nên lấy loại phương thức nào?
Tĩnh Nam hầu dừng một chút, bỏ thêm một câu: "Cụ thể một chút."
- Trước tiên tương tự với cách Hầu gia làm như hôm nay, tạo áp lực cho Càn Quốc, để Càn Quốc đem quân đội bố phòng thêm tại ba quận phương bắc. Quân ta lại chờ đúng thời cơ, trong một lần dã chiến tiêu diệt đội ngũ tinh nhuệ của Càn Quốc. Thành trì, bảo trại đều bỏ mặc không quan tâm, lấy một nhánh Thiết kỵ thắng tiến đềnh Thượng Kinh Càn Quốc! Đến lúc đó, để quân thần Càn Quốc chủ động đến cắt đất cầu hòa hoặc nếu không làm, quân ta bắt hết quân thần Càn Quốc mang về dâng lên cho Bệ hạ, quyền chủ động tự nhiên thuộc về chúng ta.
- Ha ha, theo lời ngươi giải thích, Tĩnh Nam quân của Bản Hầu còn thiếu rất nhiều.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, trong lòng đang nhanh chóng làm quyết đoán, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Đại Yến ta, còn có 300 ngàn Trấn Bắc quân!
Nắm tay trái của Tĩnh Nam hầu bỗng nhiên nắm chặt, trong lúc nhất thời, ngọn lửa trong chậu than bị một khí thế vô hình hoàn toàn áp súc trở về, ánh sáng trong xe ngựa trong trở nên tối sầm lại, cũng chiếu rọi mặt Tĩnh Nam hầu, trở nên lúc sáng lúc tối.
Một lúc lâu, Tĩnh Nam hầu mở miệng nói:
- Những thứ này do Lục hoàng tử nói với ngươi?
- Lục hoàng tử quan hệ rất thân mật với mạt tướng, thậm chí có thể coi là bạn tri kỷ, nhưng cái này do mạt tướng nhìn ra, mạt tướng từ Bắc Phong quận đến, thậm chí mạt tướng đã từng làm bên trong Trấn Bắc quân. Những cái khác mạt tướng không rõ ràng, nhưng có một số thứ mạt tướng có thể đảm bảo, Trấn Bắc hầu không thể phản!
Tĩnh Nam hầu nói:
- Thân là ngoại thần địa phương, tư kết hoàng tử, ngươi có thể biết, đây là tội gì không?
Trong đầu Trịnh Phàm hiện ra đêm đó mình và người mù Bắc đối thoại, chính mình đem sự tình liên quan đến Tĩnh Nam hầu nói với Người mù Bắc về sau, Người mù Bắc đưa ra kết luận như sau:
Tĩnh Nam hầu là thân đệ đệ của Hoàng hâu, hiện nay là em vợ của Yến Hoàng, theo lý thuyết loại người nhà ngoại rất thích làm người cong đuôi. Chữ Ngoại chính là sự hạn chế lớn nhất của nó, từ cổ chí kim, bình thường ngoại nhân này dám nhảy nhót, trừ phi ngươi thay thế chủ, bằng không kết cục tương đối thể thảm. Nhưng Tĩnh Nam hầu này không nói chấp chưởng Tĩnh Nam quân, làm việc còn kiêu căng như thế, vừa phá thành vừa đại khai sát giới trong thành, trừ bỏ Tĩnh Nam hầu là một kẻ điên không cho mình đường lui, chỉ còn sót lại một khả năng.
Tĩnh Nam hầu khả năng cùng một loại người giống Trấn Bắc hầu.
Trang 85# 1