Chương 168: Chủ Thượng Sai Lầm
Lúc nói tới chỗ này, người mù Bắc ngắm nhìn bầu trời, vỗ vỗ chân, cảm khái Yến Quốc này quả nhiên tốt số, đúng lúc vận nước thịnh, cho nên từng nhân vật kiệt xuất nhảy ra rồi?
Người mù Bắc lo lắng, nếu Yến Quốc cứ hưng thịnh như vậy, nhất định sẽ nhất thống phương Đông, chẳng lẽ nhóm người mình mãi mãi làm thuận dân?
Thời loạn lạc, mới vùng đất màu mở phát triển cho đám dã tâm như bọn hắn, ngươi để Tần Thủy Hoàng đi tới thời thái bình thịnh thế, có lẽ cả đời hắn chỉ làm nhân viên giao hàng, chuyển phát nhanh mà thôi.
Một tên Yến Hoàng, một tên Trấn Bắc hầu, một tên Tĩnh Nam hầu.
Cuối cùng Người mù Bắc thốt ra một câu thô tục:
- Ba tên này đồng thời đúng một bên, Tam Quốc kia tuổi gì đòi chơi với chúng ta!
…
Bởi vậy, lúc đang đối mặt với câu hỏi của Tĩnh Nam hầu, Trịnh Phàm lựa chọn một tư thái cực kỳ lưu manh, hồi đáp:
- Mạt tướng đã từng cứu Lục hoàng tử cho nên quen biết Lục hoàng tử, hơn nữa tính cách của Lục hoàng tử đôn hậu, có phong phạm, không lấy dòng dõi luận người, mạt tướng xác thực rất kính trọng Lục Điện hạ.
- Phong phạm? Tại sao ngươi không nói hắn là chủ của ngươi?
- Kỳ thực…
- Kỳ thực cái gì?
- Kỳ thực mạt tướng xác thực cho rằng như vậy, khả năng bởi bên trong chư vị hoàng tử, mạt tướng chỉ thấy Lục Điện hạ ưu tú hơn những vị hoàng tử khác, bằng không mạt tướng thực sự không thể hiểu được vì sao Lục hoàng tử không thể…
- Làm càn!
Đỗ Quyên quát lớn nói.
Trịnh Phàm lập tức cầm trong tay củ khoai để trên xe ngựa, quỳ gối đơn chân nói.
- Mạt tướng nói lỡ.
- Ngươi hẳn phải biết, vị hoàng tử nào sắp làm chủ Đông Cung chứ?
- Mạt tướng biết, Nhị Điện hạ.
- Ngươi hẳn phải biết Nhị Điện hạ qua hệ thế nào với Hầu gia.
- Mạt tướng biết, là cháu ngoại Hầu gia.
- Ngươi còn dám trước mặt Bản Hầu nói chuyện như vậy?
- Bẩm Hầu gia, Hầu gia hỏi cái gì, mạt tướng thành thật trả lời, mạt tướng không dám lừa gạt cái gì với Hầu gia.
- Được lắm không dám lừa giạt cái gì, nói như vậy, ngươi và Lục hoàng tử hệ tâm đầu ý hợp, phải chăng mang ý nghĩa ngày sau Tiểu lục tử không xem là Thái tử, ngươi cũng muốn bắt chước, học Trấn Bắc hầu phủ nắm đó giúp Tiên Hoàng đăng cơ, xuất binh giúp Tiểu lục tử chứ?
- Mạt tướng sẽ không.
- Ồ? Vào lúc này còn nói không sao, làm sao, lúc trước đã nói lời không nên nói rồi, những lời càn rở như vậy đã nói rồi, tự nhiên lúc này lại không nói nữa? Không phải ngươi nói ngươi quan hệ rất tốt với Lục hoàng tử lắm sao, lúc mấu chốt lại không dám giúp hắn rồi?
Trịnh Phàm cười cợt, hồi đáp:
- Bẩm Hầu gia, mạt tướng binh ít, mạt tướng phụ trách Thúy Liễu bảo chỉ có năm trăm kỵ, lần này xuôi nam lại tổn hại mấy chục kỵ, số binh này không đủ.
Đỗ Quyên đứng một bên, sắc mặt bỗng nhiên hơi ngưng lại, cố nén không bật cười.
Tĩnh Nam hầu lại trực tiếp nở nụ cười, tay chỉ Trịnh Phàm.
- Ngươi ngươi, ha ha, làm sao, ngươi chắc chắc Bản Hầu không nỡ lòng bỏ giết ngươi, ngươi mới dám làm càn như vậy?
- Mạt tướng không dám.
- Ngươi không dám, ngươi có cái gì không dám, dưới tay mới mấy trăm người, dám tự ý xuôi nam, ngươi muốn dưới tay có một nhánh Tĩnh Nam quân, có phải muốn trực tiếp giúp Lục Điện hạ tạo phản rồi?
- Nếu dưới tay mạt tướng có một nhánh Tĩnh Nam quân, mạt tướng càng muốn đi đánh Thượng Kinh Càn Quốc. Mạt tướng đóng giữ Thúy Liễu bảo, chính là vị trí sơ đại Trấn Bắc hầu cắm cành liễu, chính là nơi sơ đại Trấn Bắc hầu đặt tâm nguyện tiêu diệt Càn Quốc, nhưng kế hoạch của ngài vẫn không thành, dẫn đến tiếc nuối. Vì vậy, mạt tướng khẩn cầu Hầu gia tác thành, nếu một ngày Thiết kỵ Đại Yến ta đạp Thượng Kinh, cho dù mạt tướng không được làm Thủ bị này, làm một tên lính quèn cũng tốt, nói chung, mạt tướng nguyện ý làm người đầu tiên leo lên tường Thượng Kinh!
Tĩnh Nam hầu nghe xong lời nói này, sắc mặt ngược lại bình tĩnh lại, duỗi tay cần củ khoai lang còn lại trên chậu than nói:
- Còn một củ khoai lang, ngươi muốn ăn không?
- Mạt tướng không ăn nữa.
- Vì sao? Ngọt quá hả?
- Hầu gia, ăn nhiều khoai lang, đánh rắm nhiều.
- …
Tĩnh Nam hầu.
Ngực Tĩnh Nam hầu chập trùng, cuối cùng trực tiếp cầm khoai lang trong tay ném về phía Trịnh Phàm, mắng:
- Cút!
Làm một nịnh thần, tuyệt đối không dễ làm.
Để thượng vị giả cảm thấy ngươi có bản lĩnh đồng thời còn muốn cảm thấy ngươi thú vị, độ khó không hề thấp.
Đơn giản mà nói, vừa nghiêm túc vừa hoạt bát, ngươi phải giữ tốt, nhưng khó khăn nhất chính là phải nắm chặt, một lần chẳng khác khiêu vũ trên mũi đao.
Trịnh Phàm không phải loại người thích biểu diễn trước mặt các đại nhân vật, nhưng có thời điểm người ở dưới mái hiên, nếu ngươi không cúi đầu, ngay cả mưa cũng không có cách nào tránh.
Cho nên, chỉ có thể chờ xây dụng một đội quân thuộc về chính mình.
Đội ngũ tiến lên trên đường, Trịnh Phàm phải trở về Thúy Liễu bảo rồi.
Tĩnh Nam hầu chưa ban thưởng, cũng không nói rõ cho hắn biết, nhưng có thời điểm, không trách phạt, để ngươi không có chuyện gì trở về, có thể coi là một cách biểu thị thái độ rồi.
Thân là quân nhân, không có quân lệnh tự ý làm chủ vượt qua biên giới đi nước ngoài kiếm chuyện, sau khi trở về không bị phạt, cái này không phải cổ vũ thì gì?
Quan trọng nhất chính là, Trịnh Phàm cảm giác Tĩnh Nam hầu có ấn tượng sâu sắc hơn về hắn, có thời điểm vàng bạc châu báu không bằng một cái Giản Đế Tâm.
Trịnh Phàm không có ý định kiếm tiền về hưu dưỡng lão, từ một góc nhìn nào đó, hắn tương tự trong thế giới này đang trong giai đoạn lập nghiệp.
Đặt trong đời sau, để một người lập nghiệp lựa chọn một trong hai thứ sau, "Một triệu USA tiền vốn" cùng "Nhận thức Bill Gate", ngươi sẽ chọn cái nào?
Lúc Thúy Liễu bảo xuất hiện trong tầm mắt mỗi người, đã tầm buổi chiều rồi.
Tường quách của Thúy Liễu bảo đã được dựng lên, tuy cần không ít công việc để hoàn thiện bước cuối cùng, nhưng rốt cuộc đã có tư vị về bảo trại rồi.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, đi bên ngoài mấy ngày sau, trong lòng kỳ thực đặc biệt nhớ nhà.
Đám người Người mù Bắc đã trên đường bên ngoài chờ, trên mặt mọi người tràn đầy nụ cười nhiệt tình, phảng phất đón người thân nơi xa.
Trịnh Phàm bị Tứ Nương mang theo đi tắm thay y phục, đồng thời vết thương cũng cần làm một bước xử lý.
Chờ sau khi Trịnh Phàm rời đi, người mù Bắc, A Minh, Tiết Tam cùng với Phiền Lực bốn người, lúc này sắc mặt trở nên âm trầm.
Lương Trình buột tốt ngựa của mình, tựa hồ sớm chuẩn bị tâm lý trước, khoanh tay đứng lại, hình như đang chờ đợi… Đối mặt với cuồng phong!
Tiết Tam híp híp mắt, mở miệng nói:
- Chơi vui không?
Lương Trình trả lời thành thật:
- Rất vui.
- Há, rất vui vẻ.
Tiết Tam nhảy lên, vỗ vai Lương Trình một cái.
- Các ngươi chơi thoải mái quên anh em, đúng không?
Lương Trình vẫn rất bình tĩnh trả lời:
- Chủ thượng quyết định.
Lương Trình xác thực không nói láo, đây quả thật là quyết định của Trịnh Phàm, Lương Trình vẫn cho rằng ngày hôm đó hắn chỉ bồi tiếp chủ thượng đi bắt người, nhưng sự tình tại Hoài Nhai thư viện kết thúc, chủ thượng lại trực tiếp quyết định qua Càn Quốc đi dạo, hắn trước đó không biết chuyện, đương nhiên lúc đó hắn cũng muốn đi sang Càn Quốc dạo chơi tẹo.
Lúc này, Phiền Lực bên cạnh giả vờ liếc mắt nói, giả bộ như thầy giáo đang giáo huấn học sinh có thái độ sai lầm, mở miệng nói:
- Chủ thượng không hiểu chuyện ngươi cũng không hiểu chuyện sao?
- …
Tiết Tam.
- …
Lương Trình.
Trang 85# 2