Chương 166: Chuẩn Bị Khảo Thí
Lính liên lạc nghe được Dương Thái úy nói những câu nói này, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ khó khăn, tựa hồ không biết nên mở miệng như thế nào.
Dương Thái úy lúc này lườm hắn một cái, quát lớn nói:
- Nói, Tĩnh Nam hầu Yến Quốc kia rốt cuộc trả lời ra sao?
- Tĩnh Nam hầu nói, nói, hắn nói, từ khi trăm năm trước Yến Quốc hắn ngự Man tộc, thời khắc Càn Quốc ta đánh lén đến nay; Yến Quốc hắn chưa bao giờ ký hòa ước gì với Càn Quốc ta. Từ trăm năm trước đến bây giờ, Đại Yến và Càn Quốc vẫn trong trạng thái giao chiến.
- …
Dương Thái úy.
- Vị Tĩnh Nam hầu kia còn nói…
- Hắn còn nói cái gì?
- Hắn nói, Hoàng Đế Yến Quốc trong những năm gần đây vẫn cắt giảm Cung phí, đã mấy năm rồi không thu hoạn quan vào Cung, trong Cung không đủ thái giám để dùng; Nếu quân ta không một nén hương không thả người, hắn xin mời Thái úy ngài vào Yến Quốc tiếp nhận chức thái giảm.
- Làm càn!
- Yến tặc càn rở!
Hai vị Tiết độ sứ Mạnh Trường Kỳ cùng Ngô Anh Vật gầm lên.
Dương Thái úy há miệng, hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, đưa tay ép xuống, ra hiệu Tiết độ sứ không cần nói chuyện.
Dương Thái úy tay chỉ lính liên lạc, nói:
- Ngươi lại đi truyền lời, nói chúng ta lập tức thả người, lại nói với vị Tĩnh Nam hầu kia một câu: Lão nô tuổi già sức yếu, sợ vô pháp hầu hạ Yến Hoàng chu đáo, chờ lão nô về về Thượng Kinh chọn một nhóm sai vặt lạnh lợi, đem bọn họ đến Hoàng cung Đại Yến chờ sai khiến.
- Đối diện, bắt đầu triệt vây quanh.
Trịnh Phàm gật đầu, đối với Lương Trình nói:
- Chúng ta đi ra ngoài trước.
Lúc này, không cần lo lắng Càn quân có phải đang cố tình bày trận hay không, xác thực nói lúc gần 10 ngàn Tĩnh Nam quân xuất hiện, đã biến hóa nghiêng trời có lợi cho chúng ta.
Các Man binh dưới sự chỉ huy của Lương Trình bắt đầu tiến lên, quân đội Càn Quốc đang di động, có điều bọn hắn đang chuẩn bị tiếp chiến, quân đội tại các bảo trại phụ cận thối nát, chí ít lúc này đang làm tốt cảnh giới tại các lỗ châu mai.
Điều này này làm cho Trịnh Phàm không khỏi có chút ngạc nhiên, rốt cuộc chủ soai Càn Quốc bên này rốt cuộc là ai, phải biết, dưới tình huống như vậy, không phải Hoàng Đế, lại dám rút lui, mà rút lui triệt để như vậy, người bình thường khả năng không làm được mức độ này.
Kẻ ngu si cũng biết, trước mặt hai quốc gia tranh chấp, trên mặt ai dám rút lui, khẳng định sau khi trở về sẽ bị thanh toán.
Có điều, nhìn kỵ binh Yến Quốc bị mình vây đuổi hai ngày cứ như vậy nghênh ngang rời đi, tinh thần quân đội Càn Quốc bên này xác thực hạ thấp xuống, nhưng bởi uy hiếp đến Tĩnh Nam quân, bọn hắn vẫn nâng cao tinh thần dưới sự chủ huy của chủ soái bắt đầu bày trận.
Tĩnh Nam quân lỗ hổng, tiếp ứng nhóm kỵ binh của Trịnh Phàm tiến vào, lập tức Trấn Bắc quân bắt đầu tiền quân đổi thành hậu quân, ngay ngắn có thứ tự luân phiên yểm hộ quay lại.
- Thế thịnh mà không kiêu, khí tráng lại không ngang, nếu đúng vị Tĩnh Nam hầu lĩnh đội mà nói, Tĩnh Nam quân này đúng là tinh nhuệ, tên Tĩnh Nam hầu này không đơn giản.
Đây là đánh giá của Lương Trình đưa ta, bất luận người nào, đặc biệt là thống binh tướng lĩnh, ngồi ở vị trí cao, thiết giáp ngang dọc, một ít đặc điểm thuộc về tính cách sẽ bị vô hạn bành trướng.
Tý như hiện tại, nếu như Trịnh Phàm lĩnh binh mà nói, hắn nhất định sẽ hung hăng càn quấy trước khi rời đi, trước khi đi, còn muốn người Càn Quốc đẹp mặt một cái.
Rốt cuộc ai cũng có thể nhìn ra, người nước Càn nhận thua, lúc này ngươi làm thế nào trước mặt quân đội Càn Quốc, bọn hắn cũng không dám hoàn thủ đối với ngươi.
Những Tĩnh Nam hầu lại không làm như vậy, tựa hồ đối xử với Càn quân tinh nhuệ như nhau, lúc rút đi còn phòng bị đối phương có thể truy sát.
Có điều, nghe lời của Lương Trình nói về sau, Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Nói nhiều lời hơn đi?
- Hả?
Lương Trình không thể hiểu được, bởi ai nghe câu này xong, phản ứng đầu tiên chính là cảm giác đối phương đang nói đểu mình.
- Nói đi, đừng ngừng, câu chuyện bày trận, đánh trận, còn cái nhìn của ngươi với sự tấn công của Càn Quốc, nói nhiều lời một chút đi, lập tức chuẩn bị có sát hạch rồi.
- Tốt, chủ thượng, có điều ngài có cần thuộc hạ xử lý chút thương thể đằng sau lưng ngài một chút không?
- Đừng, ngươi nói tiếp đi, vết thương này không cần để ý.
Lương Trình bắt đầu nói, đây chính là một vị Thượng cổ cương thi có kinh nghiệm đánh giặc mang binh qua, kinh nghiệm và kiến giải của hắn có thể nói vô cùng độc đáo, quan trọng nhất chính là, hắn còn giỏi về tự mình học tập, tỷ như lần phá vòng vây tối qua, Lương Trình xác thực nhận sai trước mặt Ma Hoàn.
Ma Vương không đáng sợ, chỉ sợ Ma Vương tự mình tỉnh lại, học tập thêm.
Lương Trình đang nói, Trịnh Phàm một bên nghiêm túc nghe một bên trong lòng yên lặng nhớ kỹ, khá giống kiểu đêm trước khi thi đại học thức trắng đêm ôn thi.
Không bao lâu, một tên Tĩnh Nam quân giáo úy giục ngựa đến, truyền lệnh nói:
- Hầu gia có lệnh, Trịnh Thủ bị vào gặp.
…
Bởi vì quân đội đang tiến lên, cho nên Trịnh Phàm cưỡi ngựa được vị giáo úy kia truyền lệnh lệnh mang tới trước một chiếc xe ngựa.
- Đi vào.
Thanh âm một nữ nhân từ bên trong truyền đến.
Tên này giáo úy liền nhìn về phía Trịnh Phàm, làm một thủ thế xin mời.
- Hừm?
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, thấy xe ngựa không có ý dừng lại, cũng hít một hơi, thúc ngựa đến một phương vị thích hợp, sau đó hai tay chống trên yên ngựa.
Muốn nhảy lên, nhưng bởi tối hôm qua bị Ma Hoàn bám thân dẫn đến thân thể này đặc biệt suy yếu, hai chân như nhũn ra.
Khí huyết dẫn dắt mấy lần, lại có vẻ không còn chút sức lực nào, cuối cùng, Trịnh Phàm không thể không quay đầu nhìn về phía tên giáo úy kia, hơi lúng túng nói:
- Huynh đệ, phụ một tay?
Không phải Trịnh Phàm lập dị, thật sự không nhảy qua được, nếu cẩn thận nhảy sai lầm rồi, lại té một cái, vận khí đen đủi, khả năng bị xe ngựa đè ép chết.
Trên mặt vị giáo úy kia lại không biểu tình gì, trái lại lộ ra một chút ý kính nể, giục ngựa lại đây, duỗi tay nắm lấy vai Trịnh Phàm nhấc lên.
Trịnh Phàm dựa vào cỗ sức mạnh này thả người nhảy một cái, rốt cuộc nhảy lên boong thuyền xe ngựa.
- Cảm ta, huynh đệ.
Trịnh Phàm đứng vững về sau, nhìn vị giáo úy kia ôm quyền hành lễ.
Vị giáo úy kia cũng ôm quyền thi lễ.
Trịnh Phàm mắt nhìn phía trước, đưa tay xốc lên màn xe, hắn kỳ thực không lo lắng Tĩnh Nam hầu sẽ xử lý hắn, bởi vì vị đại nhân vật này sẽ rất ít lưu ý nhân tố cá nhân tình cảm, dù cho đối phương rõ ràng mình có "Tư tâm sâu nặng", nhưng sẽ không bóp mũi hắn cho rằng hành động lần này chủ động ma sát với quân đội Càn Quốc, các này phù hợp với yêu cầu chiến lược bố cục Yến Quốc. Vì dẫn dắt chiều gió, cũng phải ban thưởng cho Trịnh Phàm.
Xe ngựa rất lớn, lúc xe ngựa đi vào, Trịnh Phàm cảm thẩy rất ấm áp.
Chậu than phía sau, Đỗ Quyên đang giúp Tĩnh Nam hầu dỡ giáp, Tĩnh Nam hầu quay lưng về phía Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm đứng, không dám làm càn quá mức, trước mắt vị này chính là chủ nhân quyền cao chức trọng, mà tốt xấu gì vừa "Cứu" chính mình, thế nào cũng phải cho người ta mặt mũi.
Không phải quý nhân này cũng giống Lục hoàng tử, nghịch ngợm như vậy.
Trang 84# 2