Chương 169: Ăn Tỏi
Mọi người trên toàn trường, bỗng nhiên yên tĩnh.
- A Lực, bữa trưa ăn no chưa?
Người mù Bắc hỏi.
- Ăn no, buổi trưa nay ăn rất ngon.
- Há, đã ăn no rồi, vậy qua bên kia chuyển gạch đi, sớm đem bảo trại lấp kín, chúng ta có thể sớm vào ở.
- Được rồi, vậy thì đi.
Phiền Lực xoay người, đi chuyển gạch rồi.
Những người còn lại, người mù, Tiết Tam, A Minh cùng với Lương Trình gần như cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
- A Trình, ngươi biết chúng bất mãn nhất chỗ nào không?
Người mù Bắc mặt hướng Lương Trình mở miệng nói.
- Ta không mang các ngươi cùng đi.
- Coi như vậy đi, nhưng cái này không phải trọng điểm, kỳ thực mỗi người chúng ta, sống trên đời này, ai cũng không có cách nào bảo đảm chính mình sẽ không gặp đến nguy hiểm, chúng ta cũng không sợ gặp phải nguy hiểm. Nhưng an nguy của chủ thượng liên quan mật thiết đến sinh tử của chúng ta, chúng ta không phải lúc nào cũng muốn đặt chủ thượng trong tổ an toàn, kỳ thực chủ thượng cần phải trải nghiệm mưa gió, nếu không chúng ta sẽ không cách nào trường thành. Có điều, chúng ta có một tiền đề, chính là một khi chủ thượng gặp bất trắc, khả năng cao bảy người chúng ta sẽ…
Nói tới chỗ này, người mù Bắc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Cho nên, chúng ta muốn, nếu chủ thượng thật sự gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ chết trước, như vậy cho dù chúng ta chết rồi, cũng chết đến cam tâm tình nguyện, chí ít, không cái gì tiếc nuối. Ngược lại hiện tại, ngươi và chủ thượng đi ra ngoài, gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà năm người chúng ta đểu ở đây, chúng ta ở đây có thể làm được cái gì?
- Chờ nổ chết sao?
Lương Trình lắc đầu một cái, nói:
- Ta sai rồi.
…
- Chủ thượng, vết thương trên lưng ngươi làm sao lại như vậy, nó chà chà chà, quả thảm.
Tứ Nương vừa giúp Trịnh Phàm xử lý vết thương, bôi thuốc vừa có chút đau lòng hỏi.
Trịnh Phàm thật không dám nói bị Lương Trình đâm, chỉ có thể nói:
- Trên chiến trường, đao thương không có mắt.
- Cái này thật làm đau lòng người, chủ thượng, lần sau ngàn lần để nô gia đi theo hầu hạ ngài, đầu cương thi thối kia, tại sao không biết hầu hạ ngài.
- Hừm, ta sai rồi.
Đối với người đàn bà của mình mà không biết nhận sai, mất hết khí khái nam nhân.
- Đúng rồi, chủ thượng, vị thiên kim tiểu thư Tiết độ sứ kia, không mang về nhỉ?
- Bị người thám tử Đỗ Quyên mang đi rồi.
- Cái này thật đáng tiếc rồi.
- Đáng tiếc cái gì?
- Vốn tưởng rằng có thể tập hợp làm một đôi.
- Lương Trình tựa hồ không hứng thú với nàng.
Nói tới chỗ này, Trịnh Phàm khẽ cau mày, suy tư nói:
- Hắn thật giống A Minh, hai người bọn họ không hề hứng thú với nữ nhân.
- Ai nha, nô gia không phải nói vị thiên kim tiểu thư kia với Lương Trình, nô gia muốn nói nàng và Phương Thảo quả thực tuyệt phối.
- Phương Thảo?
- Đúng vậy, một người bị A Minh giết cha đẻ mang về, vị thiên kim tiểu thư kia có mẹ đẻ bị Lương Trình giết, ha nha đầu này, không phải rất tuyệt phối sao?
- Ha ha ha. . .
Tuy rằng Trịnh Phàm cảm thấy lúc này không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được.
- Có điều hình như không đúng, hình như nam nhân lớn tuổi, không hứng thú gì đối với chuyện nam nữ rồi.
- Ta trước đây nghe nói không ít ông lão bảy, tám chục tuổi có bảo đao còn chưa lão.
- Cái này không giống, mấy lão đầu nhi kia có thể so sánh với hai người chết kia sao? Một tên là quỷ hút máu, một tên cương thi lạnh như băng, hai ngươi bọn họ gộp tuổi tác lại, cho dù mấy chục lão đầu nhi cũng không sánh nổi.
- Đúng vậy.
- Nói đến Phương Thảo, có thời gian để các nàng đến Thúy Liễu bảo.
- Ừm.
- Chủ thượng, ngài muốn nghỉ ngơi một chút sao?
- Ta vẫn còn tốt, chỉ hơi đói bụng, mấy ngày nay không được ăn ngon.
- Để nô gia làm thứ gì đó cho ngài ăn?
- Được.
- Chủ thượng, ngài đợi một lát.
Tứ Nương đứng dậy, rời khỏi phòng đi xuống bếp.
Vị trí gian phòng hiện tại của Trịnh Phàm, xem như gian phòng bên trong Thúy Liễu bảo có thể dùng cho người ở được, phần lớn Man binh, kỳ thực vẫn sống trong lều trài dựng bên ngoài bảo trại, cần phải chờ một thời gian nữa để Thúy Liễu bảo thi công hoàn thiện.
Từ trên giường ngồi thẳng người, Trịnh Phàm cầm lấy một cái áo khoác khoác lên người mình, đi ra ngoài phòng.
Mặt trời đã dần dần lặn về tây, ánh chiều tà vung chiếu xuống, để người ta cảm giác không chân thực, nhưng cảm giác này lại để Trịnh Phàm có chút lưu luyến.
Trước đây hắn chỉ đánh giặc trong game, lần này tự mình hắn suất binh mã, đánh hạ một tòa thành, mặc dù sau đó chạy. Tiếp theo là thời gian hai ngày bị truy sát.
Nói thật vào lúc này, hồi ức lại những hình ảnh mấy ngày trước, trong lòng ngược lại dâng trào, nối tiếp nhau, hành chết thủ binh trên phong hỏa đài, hay hình ảnh lão đầu cầm trường thương nghịch hành, mấy chục Man binh biến thành thi thể.
- Chủ thượng, ngươi nhìn ánh chiều tà?
Thanh âm Người mù Bắc từ một bên truyền đến.
Trịnh Phàm hít một hơi, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, nói:
- Lần sau ngươi bước đi có thể phát ra tiếng động được không?
- Chủ thượng vừa mới đang suy nghĩ gì?
- Chỉ là tự nhiên có chút lý giải, tại sao ngươi thích tắm nắng rồi.
- Ngươi có việc?
- Có việc.
- Nói.
- Trước đây thuộc hạ từng là bác sĩ tâm lý.
- Ta biết.
- Cho nên thuộc hạ vừa mới nghe Lương Trình nói xong câu chuyện của chủ thượng trong mấy ngày vừa qua, đến để khai thông tâm lý cho chủ thượng.
Trịnh Phàm hầm hầm.
- Ta không cần, ta không có chuyện gì cả.
- Nguời uống say thường nói câu này nhiều nhất, ta vẫn chưa say!!
- Được, vậy thì tâm sự đi.
- Yo, người mù, mũi ngươi thích như mũi chó?
Tứ Nương bưng một chậu mì thịt bò băm nhỏ vừa vặn đi tới.
Người mù Bắc cười cười, nói:
- Lúc trước đi ăn tại Đồ Mãn thành, ngược lại đụng phải con chó Husky, tỷ thí qua, mũi nó không tinh bằng mũi ta.
- Ngươi tìm đến chỗ chủ thượng, hẳn có chuyện?
- Đói bụng rồi?
- Mấy ngày trước ngài bị bỏ đói sao?
- Không phải, chủ thượng không bên cạnh ta, những người khác làm cơm không ngon, để chủ thượng chịu khổ.
Người mù Bắc vỗ tay một cái, bốn cái băng bồng bềnh mà lên, rơi trước mặt hắn và Trịnh Phàm.
Hai băng ghế ghép lại với nhau, hai băng ghế khác chếch thả làm ghế.
Một chậu lớn trước mặt, hai cái bát, Tứ Nương lại mang lên hai đôi đũa.
Ban đầu nàng định chuẩn bị cho nàng và Trịnh Phàm cùng ăn, nhưng hiện tại tiện nghi thằng mù này rồi.
- Người mù, tự gắp.
- Được.
Người mù Bắc cầm lấy chiếc đũa bắt đầu gắp.
- Làm sao không sử dụng tinh thần lực?
Tứ Nương hơi ngạc nhiên hỏi.
- Đồ vật trước mặt không có linh hồn.
- Được được rồi, không nói với ngươi, chủ thượng, ngài cứ từ từ ăn, để ta đưa bọn họ chút gì đó.
- Ai, đừng đi, có tỏi sao? Ăn mì không có tỏi, hương vị thiếu một nửa.
- Người mù, ta nhớ trước đây ngươi không thích ăn tỏi?
- Bỗng nhiên muốn ăn.
- Chờ tí, để ta đi lấy cho ngươi.
Tứ Nương rất nhanh sẽ đem ra một bát tỏi, đều được bóc rồi.
Trang 86# 1