Chương 170: Luyện Cung
Trịnh Phàm cùng người mù Bắc ngồi đối diện nhau, Trịnh Phàm thật sự có chút đói bụng, cầm lấy chiếc đũa liền ăn.
- Chủ thượng, ăn tỏi.
Người mù Bắc cầm lấy hai múi tỏi, đưa cho Trịnh Phàm.
- Ta không quen ăn tỏi.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái.
- Thế nào cũng phải thử xem.
Trịnh Phàm do dự một chút, tiếp nhận tỏi, thả một múi trong miệng, nhai nghiền ngẫm.
- Chủ thượng, lại ăn tiếp?
Người mù Bắc lại đưa lên một mảnh tỏi.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Ngươi ăn đi, ta ăn không vào.
- Ta không ăn, ăn tỏi khiến miệng ta nặng mùi.
". . ." Trịnh Phàm.
- Nhân sinh như vậy, chủ thượng, đồ vật mình không quen, không cần miễn cưỡng, chuyện mình không muốn làm, không cần mạnh mẽ đi làm, bớt đi gánh nặng. Khả năng đời trước, đời sống của chủ thượng quá mức bỉnh thường, có quá nhiều giáo điều cứng nhắc áp lực, nhưng đời này, trong thế giới này, vui vẻ là được rồi.
Trịnh Phàm suy nghĩ nói.
- Ta rõ ràng.
- Kỳ thực, đối với năng lực chịu đựng trong lòng chủ thượng, thuộc hạ không rõ ràng lắm, rốt cuộc ngài vẫn là người khai sinh ra những nhân vật như chúng ta.
- Ngươi đang khen ta?
- Đúng vậy, chủ thượng.
- Được rồi.
Người mù Bắc nói.
- Chủ thượng có thể tìm người nói một chút lời tự đáy lòng, tỷ như ta, làm như vậy, có thể giúp chủ thượng giảm bớt áp lực trong lòng.
- Ta hiểu
- Ừm.
- Đúng rồi, lần này đi ra ngoài tổn hại một vài người.
- Lúc chủ thượng trở lại, thuộc hạ đã đếm qua rồi.
- Có thể bổ sung sao?
- Phương diện chiến lực, rất khó cấp tốc bổ sung. Rốt cuộc nguyên bản đám Man binh này xuất thân từ Hình Đồ bộ lạc, kỹ năng cung ngựa kỵ xạ đều đều tốt, tiến hành giáo dục tư tưởng về sau, lại phối hợp thêm giáp trụ, binh khí, chiến mã tốt, chính là kỵ binh cực kỳ ưu tú. Nhưng loại binh lính chất lượng tốt như vậy, muốn không ngừng bổ sung, hiển nhiên đối với Thúy Liễu bảo hiện tại mà nói, vẫn quá khó.
Người mù Bắc dừng một chút, lại nói tiếp:
- Có điều thuộc hạ cho rằng, việc cấp bách của chúng ta, không phải chiêu binh mãi mã, cái thứ nhất nên làm, chúng ta kỳ thực đã làm rồi, tin tưởng lần này trong lòng Tĩnh Nam hầu lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với chủ thượng, tiếp theo chúng ta không nên thích hợp ra mặt, bằng không sẽ không thú vị nữa, thậm chí còn đáng ghét rồi.
- Huống hồ thời gian nữa, sẽ đại lượng người phạm tội Đại Yến sẽ bị đày đi vùng biên cương chúng ta, đến lúc đó, chúng ta chỉ ngại nhiều chứ không ngại ít.
- Ngươi đang nói môn phiệt?
Người mù Bắc mỉm cười.
- Chủ thượng anh minh.
Một khi Yến hoàng gặp thời cơ chín muồi, đồng thời phối hợp với Trấn Bắc hầu phủ, bắt đầu khai đao với môn phiệt nội quốc, gia tộc môn phiệt nhất định máu chảy thành sông.
Người nhất định chết rất nhiều, nhưng không thể giết chết toàn bộ, đến thời điểm nhất định sẽ có rất nhiều gia tộc bị phán định tiến hành lưu đày, tội phàm thành đoàn thành đoàn nhất định bị đày đến biên cảnh phương nam, đó chính là “Nhiên Liệu” về sau khai chiến với Càn Quốc.
Bản thân những tên tội phạm này có tố chất cực cao, hơn nữa bọn họ có khát vọng rất lớn muốn lập công chuộc tội, muốn vì gia tộc mình thoát khỏi thân phận tội đồ.
Người mù Bắc buông đũa xuống, nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ cần đi thương lượng một chú công việc với mấy tay thiết kế công trình kia, thuộc hạ liền cáo lui trước không quấy rầy chủ thượng nghỉ ngơi.
- Cực khổ cho ngươi rồi.
- Chủ thượng khách khí rồi.
Người mù đi rồi, Trịnh Phàm cũng buông đũa xuống, cứ như vậy ngồi một lúc.
Hắn lập tức đứng dậy, quẹo đi, đi tới một cửa phòng đối diện trật hẹp, đẩy cửa ra, đi vào.
Bên trong, có một chiếc quan tài, để Trịnh Phàm có chút bất ngờ chính là, phía trước quan tài trên đất, thả một lư hương, trong lư hương còn có một chút tàn hương, đồng thời bên lư hương còn có một cái bât, miệng bát còn lưu lại dấu ấn màu đỏ.
Trịnh Phàm đi tới một bên quan tài, phía sau dựa lưng vào quan tài ngồi xuống.
- Lần thứ nhất mang binh ra đi đánh giặc, hơi sốt sắng, cũng có chút kích động, có điều ngươi biết không, Càn nhân so với tưởng tượng của ta còn nát…
Rất nhiều lúc, đôi khi ngươi muốn tìm được người giãi bày tâm sự, nhưng thường thường rất khó gặp.
Bởi người ta rất khó biểu lộ tâm tình chân chính và sự mềm yếu của ngươi trước mặt người khác, nhưng lại muốn đem những thứ này chia sẻ ra ngoài, đây là một loại mâu thuẫn, mà con nguồi chính là hợp thể của các loại mau thuẫn.
Có lẽ đây chính là thói quen mỗi ngày ăn cơm tại Mai gia đi, Trịnh Phàm cảm thấy Sa Thác Khuyết Thạch là một đối tượng rất tốt để giãi bày tâm sự, hắn chết rồi, nhưng có thể nói hắn không chết;
Hắn tựa hồ có thể nghe được bất luận cái gì ngươi nói, nhưng hắn thật gống như mãi mãi sẽ không mở miệng nói chuyện nữa.
Trịnh Phàm tựa bên cạnh quan tài, nói liên miên cằn nhằn rất lâu, nói rất nhiều người, nói rất nhiều chuyện.
Nói mệt mỏi rồi, sau khi nói xong, Trịnh Phàm thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn cảm thấy chờ một lúc chính hắn trở về cẩn thận một giấc về sau, ngày mai tỉnh lại, tinh thần sẽ khôi phục tràn đầy.
Đứng dậy, lúc Trịnh Phàm chuẩn bị rời khỏi căn phòng, do dự một chút, xuất phát từ một loại lễ phép, hắn cảm giác mình hẳn nên chúc Sa Thác Khuyết Thạch một tiếng ngủ ngon.
Trịnh Phàm đưa tay, đây nắp quan tài, thời điểm Trịnh Phàm đưa mắt nhìn vào trong quan tài, cả khuôn mặt chìm xuống:
- Ngươi, vì sao lại ở đây?
Người nằm trong quan tài, lại là A Minh, lễ phục chỉ tề, trên ngực còn thả một đóa hoa giấy màu đỏ, cắt thành hoa hồng.
Không khí, bỗng nhiên yên tĩnh, bầu không khí, bắt đầu lúng túng; Cảm giác này giống ngươi đi vào tromg giáo đường nói ra tất cả bí mật của ngươi đối với Thần Linh, nhưng không may, người trong phòng tối lắng nghe, chính là Cha.
- Chủ thượng, ta cũng ngủ trong quan tài.
A Minh bắt đầu giải thích.
Trịnh Phàm nhìn A Minh, không nói lời nào.
- Chủ thượng, ngài đi nhầm gian phòng, Sa Thác Khuyết Thạch, hắn bên kia.
- Sao lúc bắt đầu, tại sao ngươi không tiếng?
A Minh đưa tay gõ gõ vách quan tài, có chút bất đắc dĩ nói:
- Thứ này cách âm rất hiệu quả.
- Ồ.
- Chủ thượng, ta kỳ thực mới tỉnh dậy.
- Không có chuyện gì, ta tin tưởng ngươi.
- Chủ thượng anh minh.
- Ngày mai bắt đầu, theo ta luyện tiễn đi.
- Đây là vinh hạnh của thuộc hạ, thuộc hạ xác thực biết một chút kiếm thuật phương tây.
- Là cung tên.
- Hả?
Trong lòng A Minh bỗng xuất hiện dự cảm không lành.
- Ta hỏi qua những Man binh am hiểu tiễn thuật, bọn họ nói, dùng vật còn sống làm bia ngắm để luyện bắn cung hiệu quả tốt nhất.
- Thuộc hạ rõ ràng, ngày mai thuộc hạ sẽ đi bắt một chút động vật nho để chủ thượng…
- Ta người này, nhẹ dạ, động vật nhỏ quá đáng thương, ta không xuống tay được.
". . ." A Minh.
Trang 86# 2