Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 171: Chủ Thượng Hắn…

Chương 171: Chủ Thượng Hắn…



Sông nhỏ bên ngoài Thúy Liễu bảo đã kết băng, mùa đông tiêu điều đã đem tất cả che đậy, chỉ có Thái Dương này, còn có thể cho sinh linh trên mặt đất này một ít hi vọng an ủi.
A Minh nghiêng người dựa vào cây duối bờ sông, trong miệng cắn một miếng hành khô.
Đối diện sông nhỏ, Lương Trình cưỡi ngựa đi qua, nhìn thấy A Minh về sau, hắn ghìm lại dây cương.
A Minh nhắm chặt mắt lại, làm bộ không nhìn thấy.
Không bao lâu, một bóng râm che đậy ánh mặt trời đối với hắn, hắn đành bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Lương Trình đứng ở trước mặt mình.
- Nghe nói tháng này, ngươi vẫn giúp chủ thượng luyện tiễn?
- Có gì chỉ giáo?
Lương Trình lắc đầu một cái, "Không có."
Sau đó, Lương Trình lấy một cái túi trong túi tiền của hắn, bên trong chứa nho khô, đưa cho A Minh.
Trong gió rét, chen lẫn một chút mùi vị hạnh nhân.
Nho khô, hai người đàn ông, một người đứng một người ngồi.
Tỉnh cảnh này phảng phất bị dừng lại vẽ thành tranh sơn dầu, luôn để người ta mang theo nhiều liên tưởng.
A Minh nhìn Lương Trình, mở miệng nói:
- Có bệnh?
- Phương Thảo bảo ta mang cho ngươi.
A Minh không đưa tay tiếp, mà nói:
- Ngươi biết nho khô phơi được về sau đều dùng cái xẻng và cái chổi quét gom lại sao?
- Không ăn.
- Không ăn.
Lương Trình thờ ơ đưa tay nắm một cái, ngồi bên cnahj A Minh, bắt đầu nghiền ngẫm.
- Ngươi không chế bẩn.
A Minh cười nói.
- Trên cõi đời này, khả năng không có nhiều đồ vật bẩn hơn so với hai chúng ta rồi.
Một tên là quỷ hút máu, một tên là cương thi.
Cả hai đều là tồn tại âm tà, mỗi loại đều vượt qua Bẩn phổ thông.
- Không ngờ, ngươi có thể tự ti?
- Ta thừa nhận ta tự ti, ta thật sự rất sợ đen.
- Ngày hôm nay, ngươi thật sự có bệnh đúng không?
- Phương Thảo nói, lần này tâm tình của ngươi không tốt, để cho ta tới an ủi ngươi.
- Ngươi coi trọng nhân gia rồi?
- Không.
- Không biết, thiên kim tiểu thư Tiết độ sứ nhà người ta chủ động câu dẫn ngươi, mà trong lòng ngươi vẫn không loạn, có phải ngươi đối với nữ nhân không có chút hứng thú nào?
- Bình thường lúc bọn họ nói tới cái đề tài này, ngươi và ta đều trói chặt cùng nhau.
". . ." A Minh.
- Tứ Nương nói với ta, nàng rất xem trọng tiềm lực của Phương Thảo, bảo khi nào ngươi rảnh rỗi, đi tìm cô nương kia nói chuyện, đem sự tình nói ra.
- Ta không có chuyện gì với nàng.
- Ngươi giết cha người ta.
- Nói thật, cái này giống cô nương mà ngươi giết chết mẹ ruột của nàng.
- Do Ma Hoàn động tay.
- Há, xin lỗi, không phải, Tứ Nương có ý gì?
- Không phải bảo ngươi yêu đương với Phương Thảo, tuy nơi này là thời cổ đại, tiểu cô nương tương tư đơn phương cũng không tính là việc ghê gớm gì, đặt đời sau, biểu lộ thất tình đều tập mãi thành quen.
- Đây là nguyen văn của Tứ Nương?
- Đúng vậy, Tứ Nương cảm thấy, ngươi phải hỗ trợ nàng cắt đứt tâm tư, nói ra cũng không có chuyện gì, nàng muốn bồi dưỡng Phương Thảo.
- Được thôi, qua mấy ngày nữa ta đi tìm Phương Thảo nói chuyện một chút.
- Hừm.
A Minh lại hỏi:
- Sau đó thì sao, nho khô ta không ăn, ngươi muốn ăn thì đi ăn đi, còn ngồi chỗ này làm gì?
- Ta chỉ hơi tò mò muốn hỏi một chút, mỗi ngày bồi chủ thượng luyện tiễn cảm giác làm sao?
- Há, ta đã hiểu.
A Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ngươi là đến cười nhạo ta?”.
- Đúng.
- Được rồi, ta sẽ nói một chút với chủ thượng, đổi ngươi cùng hắn đi luyện tiễn?
- Không được.
- Có cái gì không được, ngược lại ngươi cũng khó bắn chết.
- Đối với người luyện tiễn mà nói, tiễn của mình bắn ra, bắn trúng mục tiên về sau, một cái bị văng ra ngoài, một cái bị bắn vào da thịt, việc sinh ra khoái cảm, khác xa nhau một trời một vực.
- Ha ha ha.
Lương Trình đem túi nước của mình đưa cho A Minh.
- Trời nóng, uống nhiều nước một chút.
- Vô sỉ.
- Ta muốn nhìn.
- Đê tiện.
- Ngược lại đã cười rồi, để ta cười thêm một chút nữa đã sao?
- Vô tình.
- Nhanh lên một chút đi, ta còn có việc, muốn đi một chuyến đến Nam Vọng thành lĩnh khí giới và tiền lương.
A Minh đưa tay tiếp nhận túi nước, nhổ cái nút trong lọ, uống Sùng sục sùng sục".
Lúc uống nước, A Minh không để nước thoát ra khỏi miệng, nhưng không bao lâu, y phục trên người hắn, đã bắt đầu ướt.
Lương Trình thấy cảnh này sau, lắc đầu một cái, nói:
- Thật thảm.
- Thỏa mãn chưa?
A Minh thả túi nước xuống.
Lương Trình lại lắc đầu nói:
- Lần sau đổi vại nước cho ngươi uống nước đi, ta muốn xem suối phun.
". . ." A Minh.
- Coi như ngươi bồi dưỡng chủ thượng luyện tiễn, hẳn khoác một chiếc áo giáp mềm cũng không có vấn đề gì lớn chứ? Tối thiểu, sẽ không bị bắn thành than tổ ong.
- Ta mặc áo da chống xuyên giáp.
- Tại sao còn bị bắn thành vậy?
- Chủ thượng đem khí huyết, truyền vào bên trong mũi tên.
- Ồ?
- Cái âm điệu này, có chút kỳ quái, ta thật sự không thấy sự hưng phấn của ngươi.
- Xem ra, Phương Thảo không thích hợp với ngươi, ngươi đâu có tâm tình sa sút, ngươi bị chủ thượng càng bắn càng hài lòng.
- Ta biết hai chúng ta rất bẩn, nhưng ngươi cũng không nên nói loại ba phải này, cái này làm ta cảm giác mình bẩn không chịu nổi rồi.
- Ta nhớ không lầm, Đinh Hào từng nói, khí huyết ngoại phóng, là dấu hiệu tiến vào Bát phẩm Võ giả.
- Đúng.
- Nói như vây, chủ thượng đúng là võ đạo kỳ tài trong thế giới này.
- Còn sớm, nhưng đã xem như mò đến môn đạo, ta cảm giác khả năng mấy tháng nữa, chủ thượng có thể làm việc khí huyết ngoại phóng dễ dàng, đến lúc đó cói thể coi như tiến vào Bát phẩm Võ giả. Tốc độ tu luyện so với người bình thường tại thế giới này, chủ thượng đúng là thiên tài.
- Ngươi cực khổ rồi.
Xác thực cực khổ rồi, còn lại bị bắn mấy tháng, đây là tiết tấu bị bắn từ mùa đông đến đầu xuân.
- Hết cách rồi, mọi người không phải ai cũng muốn thăng cấp sao?
- Đúng rồi, còn có một việc.
- Nói.
- Ta nghe ai nói, ngươi bị chủ thượng chọn làm bia ngắm diễn luyện, bởi ngươi nghe trộm chủ thượng độc thoại nội tâm?
- Có thể loại gì, mà có người đi tới phòng ngươi, dựa vào bên giường ngươi nói với ngươi những thứ kia… Gọi là nghe trộm sao?
- Tuy rằng ta không biết tình huống cụ thể, nhưng đại khái có thể đoán được, ban đầu ngươi định giả vờ ngủ, không nhắc nhở chủ thượng hắn đi nhầm phòng.
A Minh nhăn mặt.
- Cái này cũng tính là lỗi sai của ta đi?
- Chủ thượng không thể sai.
- Đúng, ta sai.
- Ta hơi hiếu kỳ, ngày hôm đó chủ thượng độc thoại, có nói những thứ liên quan đến chúng ta hay không?
- Ngươi biết không, vấn đề này, ngươi là người thứ nhất tới hỏi ta.
Lương Trình ngạc nhiên.
- Ồ?
- Phiền Lực không ngờ tới điều này, Tiết Tam biết mang miệng tới hỏi ta, ta sẽ không trả lời hắn, cho nên hắn sẽ không tới hỏi ta, Tứ Nương quan hệ thân mật với chủ thượng cho nên không cần hỏi cái này.
- Còn người mù thì sao?
- Người mù trước đây từng làm bác sĩ tâm lý, hắn không tới hỏi, bởi vì hắn biết, bất luận thứ gì lúc trong bụng đúng là thật, nhưng một khi rời khỏi miệng, cho dù thứ thật cũng trộn thêm ít giả. Có thời điểm tự mình nói dối, có thời điểm ngay cả mình bị chính mình lừa cũng không biết.
- Ngươi đang nói… chủ thượng, hắn…
- Ta không nói gì, ngươi là cương thi, ngươi nói một chút, Sa Thác Khuyết Thạch hiện tại có ý thức sao?
- Có.



Trang 87# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất