Chương 172: Chỉ Trịnh Huynh Mới Có Thể Cứu Ta
- Tả huynh, ngươi làm sao như vậy rồi?
Trịnh Phàm rất khiếp sợ nói.
- Trịnh huynh, ngươi có thể thu liễm lại nụ cười trên mặt trước khi hỏi thăm ta được không?
- Xin lỗi.
- Ai.
Tả Kế Thiên chống gậy, ra hiệu phía sau hai người thủ hạ đem mang đến lễ vật đưa vào.
- Tả huynh, vào nhà ngồi.
Trịnh Phàm đem Tả Kế Thiên nghênh tiến vào bảo trại.
Phương Thảo bưng tới hai chén trà nóng cùng một ít điểm tâm liền lui ra.
Tả Kế Thiên hơi ngạc nhiên nhìn bố cục bên trong, cảm khái nói:
- Trịnh huynh thật là người tao nhã, bên trong bảo trại, còn trang trí độc đáo như vậy.
Trong thính đường bảo trại, trang hoàng hết sức xa hoa, thậm chí còn treo tranh chữ của danh nhân.
Huống hồ, lúc đi vào, Tả Kế Thiên cũng lưu ý, bản thân công trình bên kia của hắn mới được phê xuống vật liệu và khoản tài chính, nhưng bắt đầu thật sự khởi công mà nói, cần phải chờ đầu xuân băng tan về sau, nhưng người ta bên nơi này, Thúy Liễu bảo đã đắp kín, hơn nữa vùng này thật sự rộng lớn.
Đừng nói chứa mấy trăm người, hơn một ngàn người đi ở cũng không có vấn đề gì.
Có điều, dù sao Tả Kế Thiên vốn là con cháu thế gia, làm người vẫn có chừng mực, hắn cho rằng việc xây dựng Thúy Liễu bảo khả năng cao không thể chối bỏ quan hệ với Trấn Bắc hầu, cho nên hắn không hỏi vấn đề xây dựng bảo trại, mà thông qua hỏi thăm trang sức trong phòng đãi khác hỏi thăm.
- Ta cảm thấy sinh hoạt cần một ít nghi thức, đặc biệt là binh lính thắt đầu trên eo như chúng ta, không chắc ngày nào đó còn trên đời, cho nên muốn nghiêm túc sống tốt hơn mỗi ngày.
- Không phải sao, Trịnh huynh, huynh đệ, ta lần này kém chút sẽ không còn được gặp lại ngươi rồi.
- Ta cũng đang muốn hỏi, Tả huynh rốt cuộc làm sao rồi?
- Nói ra thật xấu hổ, bởi vì Trịnh huynh ngươi dẫn người nam tiến đi đầu, rất nhiều bảo trại chúng ta, kỳ thực ít nhiều đều chủ động phái binh đến phía nam loanh quanh. Những người khác đều không có chuyện gì, loanh quanh đến Càn Quốc một chút rồi lại quay trở về, dù sao cũng có một chút thu hoạch, đương nhiên không thể sánh được với chiến tích vài trăm kỵ binh của Trịnh huynh ngươi đoạt thành kinh người như vậy.
Tả Kế Thiên cười cười, gãi đầu nói:
- Huynh đệ, ta đây cũng ngứa ngáy, cũng dẫn theo mấy trăm kỵ binh muốn đi Càn Quốc bên kia đánh đấm một chút, Trịnh huynh, ngươi cũng có thể có thể hiểu được, thân là vũ nhân, nhìn người khác dẫn binh xung phong mà bản thân lại co về phía sau, ta thật sự không nhịn được.
- Ta hiểu, ta hiểu.
Trịnh Phàm rất chăm chú gật gù.
Như vậy xem ra, Tả Kế Thiên kém chút ngã xuống.
- Nhưng mà… Huynh đệ, ta thật sự xui xẻo, xuyên qua khu vực bảo trại không lâu, lại đụng phải một nhánh kỵ binh Trần trấn, đối phương đầy đủ hơn một ngàn kỵ. Có điều, lúc đó ta cũng không sợ, vất vả luận kỵ chiến, Đại Yến ta chưa từng sợ hãi qua ai, ai biết được giao chiến về sau, lại có một nhánh Càn Quốc kỵ binh giết ra, đánh lén khiến ta không kịp chuẩn bị.
- Không sợ Trịnh huynh ngươi chê cười, cái mạng nhỏ của ta, kém chút bàn giao bên Càn Quốc rồi. May mắn vẫn giữ được mạng, nhưng lần này mang theo mấy trăm kỵ binh, lúc trở về không đến một trăm, tổn thất rất lớn.
Trịnh Phàm cũng thở dài, trong lòng lại tính toán, tổn thất này không phải quan trọng nhất, dựa vào bối cảnh của Tả Kế Thiên, muốn bổ sung không phải vấn đề lớn, vấn đế lớn nhất chính là, Tĩnh Nam hầu hẳn đối với chuyện các bảo trại phía dưới tự mình xuất binh đi đùa giỡn Càn Quốc, vẫn mở một mắt nhắm một mắt.
Hắn cố ý tạo ma sát nơi biên cảnh, tạo áp lực cho Càn Quốc, đồng thời để Càn Quốc bên kia gia tăng trú quân hướng về vùng biên cương.
Nhưng ngươi đi ra nước người ta thì càn quấy thôi đi, cuối cùng bị người ta đánh chạy bạt mạng trở về, rốt cuộc ngươi đến Càn Quốc tạo áp lực cho người Càn, hay để người Càn Quốc lấy lại sự tự tin đi?
Kỳ thực, cái này cũng do sự tích trước đó Trịnh Phàm đoạt thành làm bọn họ có một sự tự tin vô hình, Càn quân bị buông thả không giả, người Càn Quốc không trải qua chiến tranh cũng không giả, nhưng bọn hắn phải xem mình thế nào, đang ở đâu?
Còn nữa, so với Tĩnh Nam quân, biên quân của Càn Quốc có thể lôi ra đúng thật không thấm vào đâu, nhưng vấn đề chính là, binh lính mỗi bảo trại cộng thêm quận binh Ngân Lãng quận, bản thân nó kỳ thực không thuộc hệ thống Tĩnh Nam quân.
Điểm này cũng giống tình huống tại Bắc Phong quận, Trấn Bắc quân và trú quân địa phương cũng chênh lệnh cực lớn.
Đồng thời, Man binh dưới trướng Trịnh Phàm, trang bị cùng kỵ xạ công phu, dù cho ném bên trong Tĩnh Nam quân, dưới tình huống số lượng ngang nhau, phỏng chừng Tĩnh Nam quân cũng không thể sánh bằng Man binh Thúy Liễu bảo của Trịnh Phàm.
Nhìn Tả Kế Thiên đứng nơi đó than thở, Trịnh Phàm trên mặt biểu thị quan tâm, nhưng trong lòng ngược lại cười trên sự đau khổ của người khác.
Ai kêutrịnh huynh, có người nói, sau ba ngày nữa, tổng binh mới của của Nam Vọng thành sẽ đến nhận chức, thời điểm hắn đến, những Thủ bị chúng ta cũng phải đến Nam Vọng thành báo cáo công tác, lần này ta phải vào lỗi sai này, làm mất mặt mũi Đại Yến ta.Nếu tổng binh đời mới muốn khai đao lập uy mà nói, kính xin Trịnh huynh, giúp ta nói tốt vài câu.huynh đệ ta chắc chắn sẽ không nói hai lời. Nhưng huynh đệ ta nói này, nếu vị tổng binh đại nhân này, ngay cả mặt mũi Tả gia ngươi cũng không nể, huynh đệ ta bên cạnh nói thì có ích lợi gì?Trịnh Phàm gặp qua Tĩnh Nam hầu khi biết Tả Kế Thiên là người nhà họ Tả về sau, vẫn hàn huyên cũng Tả Kế Thiên vài câu.
Không quản Yến Hoàng kế tiếp muốn làm gì với đám môn phiệt kia, không quản thái độ của Tĩnh Nam hầu đối với môn phiệt rốt cuộc thế nào, nói chung, dưới hoàn cảnh như vậy, Trịnh Phàm không cho rằng, một tên tổng binh không cho Tả gia mặt mũi, sẽ cho hắn mặt mũi.
Tuy tin đồn Trịnh Thủ bị phía trên có người bảo kê, nhưng đó chỉ để dao động người khác, hắn không thể coi bản thân mình như một đại nhận vật rồi.
". . ." Tả Kế Thiên.
Mẹ nó, ngươi làm sao không dìu ta!
Trịnh Phàm tiếp tục một mặt khiếp sợ, mà vẫn còn kéo dài nỗi khiếp sợ.
Tả Kế Thiên lúng túng, bầu không khí trong thính đường có chút ngưng trệ.
- Phù phù!
Tả Kế Thiên nhắm mắt lại, quỳ xuống.
Trịnh Phàm lập tức đứng lên, kinh ngạc nói:
- Tả huynh, ngươi làm cái gì vậy, ngươi và ta đều là huynh đệ trải qua sinh tử, có lời gì cứ nói, cần gì phải làm như vậy?
Đầu môi khiếp sợ, nhưng tay vẫn không đi nâng.
Tả Kế Thiên hít sâu một hơi nói:
- Lần này, thật sự chỉ có Trịnh huynh ngươi mới có thể cứu ta.
Thân là đệ tử gia tộc, được gia tộc tuyển lựa làm quan, ăn tài nguyên gia tộc, nếu ngươi để mất chức quan, vậy chẳng khác nào lãng phí tài nguyên của gia tộc đầu tư vào ngươi, không nói trường bối gia tộc, ngay cả những người cùng thế hệ đố kỵ với ngươi, cũng không để ngươi dễ chịu.
- Tả huynh, ngươi nói rõ ràng đi, rốt cuộc Tổng binh mới là ai, ai lại dám không cho Tả gia ngươi mặt mũi?
Trang 87# 2