Chương 173: Nạn Dân
Tổng binh tiền nhiệm Nam Vọng thành là Tiêu Đại Hải bị chết không rõ ràng, Trịnh Phàm không nói được hắn rốt cuộc tử vong do bệnh tật hay…
Sau đó, tiếp theo đến Tri phủ đại nhân Nam Vọng thành trên lễ tang Tiêu Đại Hải bị đâm chết.
Theo chế độ bình thường mà nói, chức vụ Tổng binh Nam Vọng thành phải lấy trực tiếp từ đám Thủ bị bảo trại như Trịnh Phàm này.
Có điều tình huống hiện tại, Tĩnh Nam hầu đem Tĩnh Nam quân tiến vòa Nam Vọng thành, nắm toàn bộ, thậm chí có ý dùng quân quyền căn thiệp vào quyền lực địa phương.
Nhưng triều đình chọn và phía Tổng binh đời mới của Nam Vọng thành đến rồi, hay hắn chính là người phụ trách trên địa bàn này.
- Vị Tổng binh đời mới này, từ Bắc Phong quận chuyển đến.
- Cái này, Tả huynh, thật sự không phải huynh đệ ta thoái thác, kỳ thực, ta tại Bắc Phong quận, cũng không quen biết bao nhiêu người.
- Trịnh huynh, lần này chỉ có ngươi có thể cứu ta, lần này ta làm chuyện sai này, Tĩnh Nam hầu không nói một câu trách cứ gì, đây chính là nói rõ bán cho Tổng binh mới nhậm chức mặt mũi đây. Vị Tổng binh mới này, những năm trước đây tại địa phương được xưng Thiết Diện vô tư, có can đảm xử lý con em quyền quý, ta lấy thân phận người họ Tả, lần này không chỉ không giúp được ta, thậm chí trái lại có thể hại ta.
Trịnh Phàm ngậm ngùi.
- Tả huynh, cái này, ta thật. . .
- Trịnh huynh, khi đó ta nghe nói ngươi nhậm chức giáo úy tại Hổ Đầu thành Bắc Phong quận?
- Đúng vậy.
- Cái này không phải đối đấu sao, vị kia bị phái tới đây làm Tổng binh đời mới của chúng ta, lúc trước cũng là lãnh đạo tại Hổ Đầu thành, Trịnh huynh ngươi nên nhận thức mới phải.
- Chờ chút…
Trịnh Phàm kêu dừng Tả Kế Thiên, hít sâu hai lần, hỏi:
- Tổng binh đời mới, có phải họ Hứa?
- Đúng vậy, Hứa Văn Tổ, bởi hắn thích nhất trừng phạt trừng phạt con em quyền quý, nhân xưng Minh Chính Công.
- Hí…
Đồng chí thân ái, ngươi bị điều tới đây làm người lãnh đạo trực tiếp của ta rồi?
Trên mặt Tả Kế Thiên lộ vẻ vui mừng nói:
- Xem ra, Trịnh huynh cùng vị Tổng binh đời mời Hứa Văn Tổ này đã biết nhau đi?
Trịnh Phàm gật gù, nói:
- Biết nhau.
- Vậy huynh đệ, việc của ta có thể chuyển biến tốt rồi?
Trịnh Phàm thở dài, nói:
- Tả huynh, kỳ thực ngươi có thể phái người đi Hổ Đầu thành hỏi thăm một chút.
- Cái gì?
- Người trong Hổ Đầu thành đều biết, vị Minh Chính Công này cùng ta, như nước với lửa.
- A!
Lúc này Tả Kế Thiên ngã lăn trên mặt đất, vốn cho rằng bắt được một vị cứu tinh, không ngờ lại bắt được một tên tai tinh.
- Kia, kia, Trịnh huynh, huynh đệ ta chẳng phải khó khăn?
Trịnh Phàm đưa tay xoa nắn một hồi mặt của mình, vẻ mặt sầu khổ nói:
- Tả huynh, ta cũng khó khăn!
- Cho nên đồng chí thân ái chúng ta rất nhanh lại tới nơi này, và chúng ta đồng thời phấn đấu.
Tiết Tam vừa hướng về phía dưới nồi, thêm than vừa trêu nói.
- Ừm.
Trịnh Phàm gật đầu, cầm lấy ấm nước bên cạnh mình nói, cho thêm ít nước vào nồi.
Cho ít muối, cho ít hành, cho ít gừng.
Phối món càng đơn giản hơn, chính là đậu hũ non, không còn gì khác.
Chờ mở nồi nước ra về sau, Trịnh Phàm thả mấ khối đậu hũ non vào trong nỗi, luộc một chút về sau, Trịnh Phàm, người mù cùng Tiết Tam ba người đều từng người gắp một khối cho vào bát.
Đồ chấm càng đơn giản, chính là nước tương.
Đậu hũ non chấm thêm tẹo nước tương, ăn vào miệng, vị non mềm, nóng hổi.
- Hô…
Ba người vừa ăn vừa thồi.
Người mù Bắc lại thuận miệng hớt thêm tí rượu vàng Ngân Lãng quận, biểu hiện tương đối hưởng thụ.
- Cách ăn này lúc mùa đông, thật sự thoái mái mà.
Tiết Tam cảm khái nói.
Người mù Bắc gật gù, nói bổ sung:
- Đặt trước đây, đây là cách ăn của người nghèo ngổ, bởi vì đậu hũ vừa rẻ vừa tiện.
Có điều trước đây các Ma Vương trong Thúy Liễu bảo có điều kiện ăn uống rất tốt, thỉnh thoảng ăn uống hơi thanh đạm đơn giản một chút, thay đổi tâm tình cho tốt.
Tiếp theo, Người mù Bắc vừa gặp mấy miệng đậu hũ vào bát, vừa hướng về phía Trịnh Phàm nói:
- Chủ thượng, chuyện của Tả Kế Thiên, chủ thượng dự định làm gì?
Hôm qua Tả Kế Thiên đã cầu tới cửa, tuy rằng Trịnh Phàm làm qua loa, hắn cuối cùng cũng phẫn nộ rời đi, nhưng chờ Hứa Văn Tổ nhậm chức về sau, việc này nhất định sẽ chấm dứt.
- Không làm cái gì.
Trịnh Phàm trả lời rất thành thật.
Người mù Bắc gật gù, biểu thị đồng ý, nói:
- Chủ thượng anh minh.
- Tính toán ngày tháng một chút, hôm nay hẳn là ngày Hứa Văn Tổ tiến đến Ngân Lãng quận, sau khi chúng ta ăn xong đến trạm dịch, sớm nghênh đón hắn.
- Đương nhiên rồi, chủ thượng suy nghĩ chu đáo.
Người mù Bắc đồng ý nói.
Bất kể thế nào, đồng chí thân ái đến rồi, trước khi hắn tiến vào Nam Vọng thành nhậm chức, trước hết âm thầm gặp mặt, đây là sự tình trăm lợi bất cập hại.
Tả Kế Thiên hắn có căng thẳng và kinh hoàng thế nào, Trịnh Phàm không hề bị cảm động lây, nhưng điều có thể báo trước chính là, Hứa Văn Tổ mập mạp tới đây lãnh đạo, bản thân hắn là người lãnh đạo trực tiếp của mình về sau, tháng ngày tiếp theo của Trịnh Phàm càng thêm thoải mái rồi.
Trịnh Phàm nhấp một hớp rượu vang, nói:
- Được, vậy chúng ta ăn xong liền lên đường.
Trong gian phòng nhỏ, ba người ăn đậu hũ non thích ý, có điều ăn được một lúc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng với âm thanh của Phương Thảo.
- Chủ nhân, Lương tiên sinh phái người tới hỏi, Nam Vọng thành bên kia tụ tập hắn không ít nạn dân, hỏi Thúy Liễu bảo chúng ta có tiếp nhận hay không?
- Nạn dân?
Trịnh Phàm buông đũa xuống, hỏi:
- Nạn dân kia đến từ chỗ nào?
- Từ phía nam?
Vị trí của Thúy Liễu bảo xem như cực nam của Đại Yến, bọn họ đến từ phía nam, vậy thì hiển nhiên đến từ Càn Quốc bên kia lại đây.
Trịnh Phàm buông đũa xuống, đối với người mù Bắc nói:
- Đi, chúng ta đi nhìn một cái, sau đó sẽ sớm đi trạm dịch chờ Hứa Văn Tổ.
…
Đội ngũ nạn dân không tính lớn, nhưng cũng không tính nhỏ, hai bên đường đều thấy bóng dáng nạn dân, bước đầu tính toán, có tới mấy ngàn người.
Trịnh Phàm ngồi ở trên lưng ngựa, bên người hắn chính là Người mù Bắc và Tiết Tam.
Có lẽ bởi lần trước Trịnh Phàm đi Càn Quốc dạo chơi một lần để các Ma Vương dưới trướng sợ không thôi, cho nên mỗi lần Trịnh Phàm ra khỏi cửa, bên người chí ít có hai người đi theo, nếu Ma Hoàn vẫn được Trịnh Phàm mang theo bên người, đó là đội hình bảo tiêu ba Ma Vương.
Có một ít kỵ binh Đại Yến không biết thuộc bảo trại nào đang duy trì đội ngũ trật tự, đồng thời bọn hắn cũng có trách nhiệm dẫn dắt đội ngũ nạn dân tiến lên.
Những nạn dân này cơ bản lấy gia đình làm đơn vị, lớn hơn một chút lấy đơn vị là thôn, bởi vì trong đội ngũ có già có trẻ, cho nên tỉ lệ thanh niên trai tráng không cao lắm.
Tiết Tam cố đặc ý giục ngựa đi qua hỏi dò một hồi tình huống, trở về bẩm báo:
- Chủ thượng, xác thực đến từ Càn Quốc, nguyên bản bọn hắn định đi Nam Vọng thành, nhưng trên đường một lần nữa bị dẫn dắt ra ngoài, những kỵ binh kia là người của Kê Thối bảo, có người nói Tả Kế Thiên hạ lệnh, Kê Thối bảo hắn tiếp thu hết thảy nạn dân.
- Thật sự là người nước Càn.
Trịnh Phàm cảm khái nói.
Trang 88# 1