Chương 174: Tú Bà
Tuy rằng thực lực quân sự Càn Quốc không được, nhưng phương diện kinh tế và văn hóa, bọn họ vẫn có ưu thế hơn so với Yến Quốc.
Cho nên người Càn Quốc lại lén chạy sang biên cảnh Yến Quốc, đây là điều Trịnh Phàm không ngờ tới.
Người mù Bắc thấy Trịnh Phàm kinh ngạc nói:
- Chủ thượng, điều này cũng bình thường, Càn Quốc vẫn giàu có đông đúc, nhưng bởi trăm năm trước Càn Quốc bị sơ đại Trấn Bắc hầu càn quét, cho nên bọn hắn sẽ chăm chú kinh doanh tại ba quận phương bắc, cộng thêm thú binh ba quận phương bắc nhiều lên, tự nhiên gánh nặng lao dịch đè lên đầu nhân dân, bọn họ bị áp bức về sau, đối với những dân chúng bình thường này mà nói, sinh hoạt không bằng đến mặt bắc Đại Yến còn thoải mái hơn.
Yến Quốc bên này môn phiệt san sát, nhưng những thế gia môn phiệt này khống chế điền hộ dưới trướng kỳ thực vẫn gắt, nhưng chí ít chủ nhà sẽ nghĩ biện pháp để điền hộ dưới trướng có thể sinh hoạt được, đồng thời dưới một số điều kiện cho phép, sẽ thả một ít lợi ích kinh tế, thậm chí còn chia sẽ lợi ích chính trị cho họ.
Bởi vì những điền hộ này, kỳ thực chính là “Con dân” của thế gia, sức ảnh hưởng chính trị của bọn họ bao quát cả “Tư binh”, kỳ thực căn bản nhất chính là nhân khẩu điền hộ trên đất mình.
Đối với quan liêu triều đình mà nói, triều đình quản lý dân chúng, kỳ thực không khác gì quản lý tài sản của Nhà nước, một khi biến thành điền hộ của chính mình, tự nhiên sẽ trở thành tài sản riêng của mình.
Cộng thêm những năm này Yến Quốc ỷ vào con đường tơ lụa, thương mại phát đạt, Đại Yến lại không lấy thuế thương mại như Càn Quốc, cũng bởi vậy, triều đình Đại Yến vốn quản lý địa phương không cao, hơn nữa địa phương được thương thuế bổ sung tài lực, tạo thành tiềm lực phát triển cho các thế gia môn phiệt.
- Không biết những lão quan gia và nhóm văn nhân Càn Quốc biết được chuyện này về sau, sẽ có cảm tưởng gì.
- Chủ thượng, kỳ thực điều này cũng có thể hiểu được, thứ gọi là văn hóa đối với tầng lớp chót của xã hội quá mức xa xôi, bọn họ không biết cái gì là đạo lý lớn, nhưng biết dùng điều kiện thực tế bỏ phiếu.
Trịnh Phàm suy ngẫm một chút nói.
- Tả Kế Thiên đem những nạn dân này đều dẫn đi về Kê Thối bảo của hắn thu xếp, hẳn muốn trước khi Hứa Văn Tổ nhậm chức, cố gắng biểu hiện đi.
Những nạn dân này xuất hiện, bản thân là một loại công lao, chứng minh thiên mệnh cùng lòng người ở Yến mà không ở Càn, Hứa Văn Tổ chưa đến đây nhậm chức, chẳng khác nào có một làn sóng tích công đến cửa rồi.
Nhưng mấy ngàn cái miệng này, mỗi ngày đều phải ăn cơm, bởi có Tả gia ở sau lưng làm tài lực chống đỡ Tả Kế Thiên, hắn mới dám đem những nạn dân này đều dẫn tới Kê Thối bảo.
Điều này tương đương với việc Tả gia dùng tiền, giúp cho Tổng binh đời mới Hứa Văn Tổ nuôi một công tích, mà Tả Kế Thiên đại khái hi vọng Hứa Văn Tổ có thể cân nhắc chuyện này, làm tình tiết giảm nhẹ sai lầm quân sự lần trước hắn làm tại Càn Quốc.
- Những người này, chúng ta nên làm thế nào?
Trịnh Phàm nhìn về phía người mù Bắc.
Người mù Bắc lắc đầu một cái, nói:
- Nếu tất cả những người này đều là thanh niên trai tráng mà nói, chúng ta không phải không tiếp thu nổi, nhưng đội ngũ này có nhiều người già và trẻ em như vậy, không bằng chúng ta để Tả Kế Thiên có cơ hội biểu hiện mình đi.
- Đúng, thế gia nhiều tiền, để hắn thế hiện đi.
Kỳ thực, luận về tài lực mà nói, Trịnh Phàm có Lục hoàng tử đằng sau chống lưng, kỳ thật Thúy Liễu bảo không hề sợ Kê Thối bảo.
Đầu tiên, Thúy Liễu bảo đã xây dựng hoàn thành rồi, tuy rằng còn có một chút chi tiết nhỏ cần tu sửa và hoàn thiện, chờ đầu xuân tuyết tan có thể làm nốt, bản thân đã có năng lực thu nạp nhân khẩu. Đồng thời, Trịnh Phàm rõ ràng, bên trong nhà kho bảo trại, không chỉ tích trữ một ít khí giới, mà có dự trữ rất nhiều lương thực phong phú.
Lục hoàng tử xác thực đại khí, không ra tay thì thôi, nếu ra tay tuyệt đối giúp ngươi đến nơi đến chốn.
Thậm chí Người mù Bắc còn nói, người cừa hàng bên kia truyền lời tới, tại sao phía bên mình không chiêu binh, hiển nhiên Lục hoàng tử bên kia ra hiệu.
Một tên Thủ bị phụ trách bảo trại, triều đình bình thường chỉ cho ngươi chỉ tiêu phụ trách quân lương 500 người, nhưng nếu bản thân ngươi có năng lực, cứ việc thoải mái.
- Tùng tùng tùng. . .
Cửa, truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Trịnh Phàm ban đầu cho rằng Tiết Tam hoặc là người mù, đứng dậy xuống giường, mở cửa.
Mở ra về sau, mới phát hiện người đứng ở cửa là một nữ nhân ục ịch hơn bốn mươi tuổi, trên mặt nữ nhân bôi dày đặc son phấn.
- Đại nhân, buổi tối có cần người tiếp hay không?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ nữ nhân này, nói:
- Ngươi đến tiếp?
- Ôi yo, nhìn đại nhân ngài nói, đương nhiên không phải thiếp thân rồi, phía dưới tiểu thiếp có không ít tiểu nương tử, gái Tấn Quốc, gái Hạ Hàng Càn Quốc, gái Đại Yến ta, dưới tay tiểu thiếp đều có, đại nhân, ngài muốn loại nào cứ nói một câu với tiểu thiếp, chờ một lát, sẽ có cô nương tới, bảo đảm ngài thoả mãn.
Nữ lang Tấn Quốc có vóc người xinh đẹp, gái Hạ Hàng vô cùng nổi tiếng, một đời Càn Hoàng thu nhận ba tỷ muội Dương gia Hạ Hàng,…
Thành thật mà nói, trong nhà có một đại mỹ nhân xuất sắc như Tứ Nương, Trịnh Phàm không hứng thú đi ăn mặn bên ngoài, coi như thật sự muốn, những tiểu nữ phồng phất dưới tay Tứ Nương dạy dỗ, làm sao có thể kém hơn bên ngoài?
Còn nữa, sát vách lại có hai thủ hạ của hắn, Người mù Bắc có thể thông qua sóng âm quan sát ngươi, Trịnh Phàm làm sao có thể đến đây thỏa mãn được?
- Bản quan mệt mỏi, không cần.
- Vậy tiểu thiếp xin lỗi đã quấy rầy ngài.
Tú bá kia rất biết điều cúi đầu trước mặt Trịnh Phàm, xoay người rời đi, rất nhanh, sát vách liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiếp theo, truyền đến âm thanh của Tiết Tam, chỉ nghe Tiết Tam rất kích động hô:
- Ta muốn, tất cả đều muốn, mỗi thứ một phần!
- Đại gia, ngài chờ một tí, các cô nương lập tức tới ngay.
Nói xong, vị tú bà kia lập tức xuống lầu, hẳn đi gọi các cô nương kia.
Trịnh Phàm đi ra ngoài phòng, đứng ở hành lang lầu hai, lúc này Tiết Tam cũng đi ra, nhìn thấy Trịnh Phàm, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
- Chơi tốt lắm, để người mù đến phòng ta.
Tiết Tam lại lắc đầu, hắn đi tới trước mặt Trịnh Phàm, bởi sàn gác lầu hai lâu năm, cho nên lúc đi tới hiên sàn nhà phát ra tiếng vang "Kẹt kẹt kẹt kẹt".
- Chủ thượng, người nghe được sao?
Tiết Tam nhỏ giọng nói.
Trịnh Phàm bừng tĩnh, hẳn rõ ràng.
- Thuộc hạ là một người thấp bé như vậy, lúc đi vào nhà cũng phải phát ra tiếng vang, mà vị tú bà mập mạp như vậy vừa nãy đi tới lại không phát ra chút động tĩnh nào.
- Xem ra, có người lẻn vào, muốn gây bất lợi cho Hứa Văn Tổ rồi.
Vẫn mình vẫn tính là cứu tinh của Hứa Văn Tổ, có điều ngẫm lại cảm thấy rất buồn cười, lúc trước ở ngoài Trấn Bắc hầu phủ, Trịnh Phàm muốn giết chết Hứa mập mạp, việc này cần phát động cả vị Tả Cốc Lễ Vương Vương đình Man tộc.
Kết quả Hứa mập mạp may mắn thế nào ở lúc ấy xuống xe ngựa đi vệ sinh, thoát chết.
Quả thực số tên này hên quá mà.
Trang 88# 2