Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 175: Ám Sát (Thượng)

Chương 175: Ám Sát (Thượng)



Có điều hiện tại Hứa mập mạp sẽ làm người lãnh đạo trực tiếp của mình, trước đây vốn định giết hắn, hiện tại ngược lại phải bảo vệ hắn.
Lúc này, dưới lầu đốt một cái đèn lồng nhỏ, quay về phía Trịnh Phàm đứng trên hàng lang quơ quơ đèn lồng, sau đó liền đi rồi.
Đây là ám hiệu nói cho Trịnh Phàm biết, Hứa Văn Tổ đã trở về, bởi vì trụ sở chính của hắn tại sân, cho nên không đi cửa lớn trạm dịch.
Lúc này, người mù Bắc cũng từ trong phòng đi ra, đối diện với ánh mắt của Trịnh Phàm.
- Chủ thượng nhanh đi nhắc nhở Hứa Văn Tổ, để hắn làm tốt phòng bị.
Trịnh Phàm gật gù, một người đi xuống lầu, còn Tiết Tam và Người mù Bắc không đi theo Trịnh Phàm, bọn hắn hẳn muốn phụ trách tiếp ứng bên ngoài.
Thân binh cửa viện đổi người, hẳn đây là bạn thân của thân binh cùng đi với Hứa Văn Tổ vừa mới đổi trạm.
Nhưng thân binh phụ trách an toàn cho Hứa Văn Tổ, khẳng định thân binh bên trong thân binh, mà hai người thân binh này lại nhận ra Trịnh Phàm, thấy Trịnh Phàm lại xuất hiện ở đây, hai người đầu tiên sững sờ, sau đó trên mặt biểu lộ vẻ đề phòng, tay nhanh chóng đặt trên chuôi đao.
- Trịnh giáo úy, là ngươi sao?
Một tên thân binh hỏi.
- Chính là Trịnh mỗ, làm phiền bẩm báo Minh Chính Công, Trịnh mỗ tới chơi.
Nếu đổi thành người khác nửa đêm nửa hôm đến quan hệ, các thân binh thấy Hứa Văn Tổ mới vừa trở về mệt mỏi liền ngăn lại, nhưng thấy đây là Trịnh Phàm, đây chính là nhân vật đại nhân mình tức đến nghiến răng nghiến lợi đối đầu, bọn họ trái lại không dám thất lễ, một thân binh trong đó lập tức đi vào thông báo.
- Để hắn đi vào, nhanh để hắn đi vào.
Thanh âm Hứa Văn Tổ từ bên trong truyền đến, bản thân cũng hướng về cửa bên này nhanh chóng đi tới.
Thân binh giữ cửa không tiếp tục ngăn trở, Trịnh Phàm đi vào, nhìn thấy một đống phì nộn thịt mỡ đang áp bức về phía mình.
Hứa Văn Tổ trên đường từ Trấn Bắc hầu phủ tới đây đã gầy đi không ít, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bù đắp lại, hơn nữa càng hơn trước kia.
Nơi này là Ngân Lãng quận, không phải Bắc Phong quận, phụ cận đều được thân binh của mình trấn giữ, cho nên Hứa Văn Tổ rất lạc quan, trực tiếp cười ha hả đi tới nghênh tiếp Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm không tốn công phu nói chuyện vui đồng chí đồng đội gặp mặt, trực tiếp nhỏ giọng nhanh chóng nói:
- Đại nhân cẩn thận, trong trạm dịch này có thích khách muốn ám sát đại nhân, ty chức vừa nhận được tin tức lập tức tới thông báo ngay cho đại nhân.
A! A! A!
Đúng lúc này, ngoài sân tường bên kia truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên có thân binh của Hứa Văn Tổ bị bắn chết rồi.
Để Trịnh Phàm có chút bất ngờ chính là, hắn vốn cho rằng thích khách sẽ hạ độc, hoặc lẻn vào tới gần ám sát Hứa Văn Tổ.
Nhưng thật không ngờ tới, thích khách lại đường hoàng giết tới cửa.
Bên ngoài, truyền tới tiếng kêu gầm lên:
- Yến cẩu Trịnh Phàm, nợ máu trả bằng máu, nạp mạng đi!!!
". . ." Hứa Văn Tổ.
". . ." Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm cảm thấy những thích khách này không có chút đạo đức nghề nghiệp gì hết.
Ngươi nói ngươi đến ám sát người ta liền ám sát người ta đi, gọi kêu la kêu gào chửi đểu làm cái gì?
Chửi đểu thì thôi đi, còn đem tên gọi rõ ràng như vậy, rõ ràng chỉ sợ người khác không biết hay sao.
Điều này khiến Trịnh Phàm càng thêm lúng túng.
Hứa Văn Tổ nhìn Trịnh Phàm đối diện trong ba giây, hai vị đồng chí cửu biệt gặp lại, còn chưa kịp va chạm sung sướng khi gặp nhau, bất thình lình bị tên thích khách kia cắt đứt rồi.
Bản thân Hứa Văn Tổ càng một mặt mộng bức, cho đến hiện tại hắn không biết mình nên cảm ơn Trịnh Phàm hay nên mắng Trịnh Phàm, lời nói vẫn cứ bị kẹt mạnh trong cuống họng, khặc không ra nuốt lại không trôi.
- Bảo vệ đại nhân!
Trịnh Phàm từng va chạm xã hội, vào lúc này trực tiếp rút ra bội đao của bản thân, đứng bên người Hứa Văn Tổ hộ vệ hô to.
Đã có thân vệ chết rồi, lúc này thân vệ Hứa Văn Tổ sẽ không xoắn xuýt mục tiêu của thích khách rốt cuộc là ai, trong sân tường bên kia có người nhảy xuống về sau, các thân vệ chủ động giết tới.
- Đại nhân, chúng ta vào nhà trước.
- Được!
Trong sân giết thành một đoàn, Hứa Văn Tổ cũng không lập dị, lập tức cùng Trịnh Phàm đồng thời chạy hướng về trong phòng, đồng thời Trịnh Phàm không do dự chút nào, lấy bàn trong phòng che chắn lại cửa.
- Đại nhân, ngồi xổm nơi này chờ.
Trịnh Phàm chỉ chỉ một cây cột hô.
Chất gỗ cổ đại vô cùng kém chất lượng, vạn nhất thích khách từ bên người bắn tên vào, căn bản không có tác dụng cản trở.
Hứa Văn Tổ thấy hợp lý, lập tức đứng sau cây cột.
- Đại nhân, nằm xuống!
Trịnh Phàm hô.
Nguyên bản cây cột rất tráng kiệt, bị Hứa Văn Tổ trốn đằng sau, đột nhiên cảm giác trở nên nhỏ bé hẳn lên.
- Há, được rồi!
Hứa Văn Tổ lập tức nằm nhoài phía dưới cây cột.
Trịnh Phàm cũng ngồi xổng sau lưng Hứa Văn Tổ, cầm đao trong tay.
Hứa Văn Tổ nhìn phương hưởng cửa ra vào một chút, lại quay đầu nhìn Trịnh Phàm một chút.
- Trịnh giáo úy, không, Trịnh Thủ bị, ngươi. . .
Hứa Văn Tổ muốn hỏi tại sao, Trịnh giáo úy ngươi làm sao trốn đằng sau ta?
Kỳ thực, lần thứ hai nhìn Hứa Văn Tổ cũng chính là thời điểm ở nha môn lần đó, trong đầu Trịnh Phàm đã nghĩ qua, nếu tự nhiên có thích khách xuất hiện, Hứa Văn Tổ quả thực là bao cát phòng ngự trời sinh.
Có điều, Trịnh Phàm đương nhiên không thể nói thẳng ta lấy ngươi làm áo chống đạn, chỉ cấp tốc làm một tư thế im lặng, ngẩng hướng lên trên nhìn một chút.
Hứa Văn Tổ giật nảy cả mình, ngẩng đầu nhìn hướng về xà nhà, đồng thời đưa tay chỉ phía trên, ra hiệu trên nóc nhà cũng có thích khách?
Trịnh Phàm gật gù, đồng thời đao trong tay ước lượng mấy lần, làm tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Hứa Văn Tổ tiếp tục yên lặng mà nằm trên mặt đất, rất khôn ngoan.
Tiếng chém giết bên ngoài vẫn không ngừng truyền đến, cũng không rõ ràng rốt cuộc phương nào chiếm ưu thế, Hứa Văn Tổ lần này đến nhậm chức, tóm lại dẫn theo bao nhiêu thân binh, Trịnh Phàm vẫn chưa điều tra rõ ràng.
Thấy bộ dáng hiện tại của Hứa Văn Tổ, Trịnh Phàm cũng không cảm thấy không mất mặt gì, quan văn không biết võ công, lúc gặp phải tình huống như thế tránh một hồ cũng rất bình thường.
Ừm, bên người quan văn có một võ quan bên cạnh bảo hộ hắn an toàn, đương nhiên rất bình thường.
Trịnh Phàm rõ ràng, người mù Bắc cùng Tiết Tam bọn họ nhất định sẽ tìm thời cơ hành động, Trịnh Phàm rất tín nhiệm thực lực hai tên thủ hạ này, cho nên hiện tại bản thân hắn vẫn khá hơn một chút.
Có điều, lúc trước đám thích khách này bên ngoài gọi hắn, chẳng lẽ muống giết hắn thật?
Trong lòng Trịnh Phàm cân nhắc, bản thân hắn hôm nay mới tới trạm dịch sớm để gặp mặt Hứa Văn Tổ, kỳ thực mới ra quyết định lúc buổi trưa ăn đậu hũ.
Nếu mục tiêu của đối phương thật sự là hắn, khả năng cao do đám nạn dân phát hiện chính hắn, hoặc đối phương khả năng cao bố trí nhãn tuyến trinh sát bên ngoài Thúy Liễu bảo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Phàm cảm thấy khả năng cao nhất do hắn bị người khác nhìn chằm chằm vào rồi.
Rốt cuộc ai muốn giết ta?
Cuối cùng, tiếng chém giết bên ngoài kết thúc.


Trang 89# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất