Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 176: Ám Sát (Hạ)

Chương 176: Ám Sát (Hạ)



Trịnh Phàm và Hứa Văn Tổ cùng đối diện, kỳ thực đôi bên đều suy đoán rốt cuộc bên nào thắng, nhưng đợi gần hai phút, vẫn chưa có ai lại đây gõ cửa, vậy thì mang ý nghĩa, xác suất rất lớn các thân binh của Hứa Văn Tổ đã sớm lên bảng đếm số rồi.
Đúng lúc này, Trịnh Phàm chợt nghe một chuỗi tiếng bước chân.
- Phù phù. . .
Trịnh Phàm lập tức dán vào thân thể của Hứa Văn Tổ, nằm ngã phía sau Hứa Văn Tổ, dù cho thân thể Hứa Văn Tổ nằm trên mặt đất, vẫn là bao cát chiến hào thượng phẩm.
Vù! Vù! Vù! Vù!!!!!
Cung tên bắn nhanh vào, chất gỗ cửa sổ trực tiếp bị xuyên thấu.
Bởi Trịnh Phàm và Hứa Văn Tổ đều bò dưới đất từ rất sớm, cho nên lượt cung tên này chỉ bay qua đỉnh đầu hai người, vẫn chưa tạo thành thương tổn gì đối với hai người.
Có điều, một khắc tiếp theo, cửa lớn từ bên ngoài đá văng, năm tên nam tử, trên người đều mang theo thương và đại đao vọt vào.
Vào lúc này, tránh cũng không thoát rồi.
Trịnh Phàm dùng đơn chưởng đột nhiên vỗ gạch, cả người nhảy lên, sau đó hắc quang trên người tự phóng thích ra bên ngoài, mà đao trong tay trực tiếp bổ tới.
Mỗi ngày cầm tiễn bắn bắn A Minh, luyện chiêu này với Lương Trình, mấy ngày nay Trịnh Phàm tiến bộ rất lớn, chí ít sẽ không gà như trước kia.
Một đao trảm xuống, tên đại hán phía trước dùng đại đao đỡ lấy, nhưng hắn hẳn chưa nhập phẩm, không ăn nổi một đao này của Trịnh Phàm, cánh tay bèn lệch đi, đao của Trịnh Phàm theo cánh tay phải đối phương cắt xuống, tuy không thể chặt đứt cánh tay của đối phương, nhưng vẫn cắt mất một khối da thịt trên cánh tay của đối phương.
Mấy người đại hán kia nâng đao nhằm phía Trịnh Phàm, Trịnh Phàm một đòn thực hiện xong, bắt đầu lùi về sau.
Vù!
Đột nhiên, tên đại hán bên trái kia, chân tự nhiên trượt xuống, trực tiếp ngã rầm trên mặt đất, đầu ngay dưới chân Trịnh Phàm.
Đồng bạn của tên đại hán này đều sửng sốt một chút, ánh mắt của Trịnh Phàm bỗng nhiên ngưng lại,
Đây là ở diễn sao?
Thể loại đầu người đưa tới cửa này, làm sao không muốn chứ?
Đao trong tay Trịnh Phàm vạch một cái, vết đao quẹt quá cổ của đối phương, xoay lên máu bắn tung toé.
Bóng dáng Tiết Tam như quỷ mị bỗng nhiên xuất hiện tại phía sau mấy người này, tay trái tay phải cầm một cây thủy thủ, phân biệt đưa về phía sau lưng hai tên thích khách kia, hai tiếng kêu thảm thiết lúc này truyền đến.
Trịnh Phàm cũng không khách khí, trường đao lần thứ hai vung vẩy mà ra, lúc hai người còn lại đang đối mặt với thế công, thân thể bỗng nhiên lay động một trận, như bệnh thiếu máu phát tác, hầu như không phản kháng gì, liền bị Trịnh Phàm một đao chém chết.
- Bên ngoài còn có thích khách không?
Trịnh Phàm mở miệng hỏi.
Tiết Tam lắc đầu một cái, hồi đáp:
- Cái này cũng là cái ta và Người mù Bắc cảm thấy kỳ quái, một đám thích khách xông tới, giết lung tung về sau, chỉ còn mấy tên tiểu tạp ngư sống sót này, cho nên ta và Người mù Bắc chờ một lúc, nhưng vẫn không nhìn thấy bọn họ có hậu chiêu gì.
Trịnh Phàm nghe vậy, gật gù, sau đó khom lưng đem Hứa Văn Tổ nâng dậy.
Hứa Văn Tổ hơi thở dốc, nhưng ngươi muốn hỏi hắn sợ sệt thế nào, vậy thật không đến nỗi, tóm lại hắn cũng là nhân vật đã trải qua sóng gió, bởi bản thân là quan văn không biết võ công, nên lúng túng một chút cũng không có gì ghê gớm.
Ba người đi ra khỏi gian nhà, nhìn sân phía ngoài, có hơn hai mươi bộ thi thể nằm ở nơi đó, tại vị trí cửa có tầm bảy, tám cái quân nổ vứt trên mặt đất, hẳn đây là năm người xông tới bắn xong, bỏ vào cửa.
Người mù ngồi ở trên bậc thang, trong tay thưởng thức một nhánh quân nỗ, chờ lúc ba người Trịnh Phàm đi ra, người mù mở miệng nói:
- Đây là quân nỏ Càn Quốc.
Tướng lĩnh vùng biên cương và chủ sự các quan văn Càn Quốc kỳ thật càng giống thương nhân, vội vàng làm ăn phát tài, không nói quân nỗ, chiến mã, giáp trụ vân vân quân giới, đều bán hết.
Lần trước, Trịnh Phàm làm thịt tên bảo trưởng Càn Quốc kia thấy hắn cũng phải mở khu mại dâm kiếm tiền, đã đủ nhìn ra bầu không khí nơi này rồi.
Bởi vậy, lời nói này của Người mù Bắc có ý là, dựa vào quân nỏ để nhận biết đám thích khách này từ đâu đến rất khó.
Trịnh Phàm nhìn về phía Hứa Văn Tổ, hỏi:
- Kính xin đại nhân ta chỉ thị, hiện tại chúng ta tiến vào Doãn thành, hay để thuộc hạ trực tiếp hộ tống đại nhân đi Nam Vọng thành.
Tòa trạm dịch này không phải trong Doãn thành, mà tại vùng ngoại ô, tuy thích khác bỗng nhiên xuất hiện đã bị tiêu diệt, nhưng nhưng nơi này hiển nhiên đã không còn an toàn.
Hứa Văn Tổ nghe xong lời này, môi lúng túng một hồi, thoạt nhìn rất muốn nói: Tiểu Trịnh, những tên thích khách bảo đến giết ngươi, liên quan gì đến ta?
Nhưng Hứa Văn Tổ rõ ràng không thể ngu xuẩn nói như vậy, để Trịnh Phàm cách xa hắn một chút, hiện tại thân binh dưới tay hắn đã bị làm thịt sạch, vào lúc này hắn trừ bỏ hơn 300 cân thịt trên người, còn cái gì để dựa dẫm đây?
Huống hồ, hắn cũng cho rằng nếu thích khách muốn giết Trịnh Phàm mà nói, đánh giá hắn cũng không ngại thuận tay cho mình một đao, lúc trước khi thích khách động thủ còn hô rõ ràng "Yến cẩu", mà bản thân hắn lại có chức quan to hơn Trịnh Phàm, cái này…
- Đi Nam Vọng thành.
Hứa Văn Tổ quyết đoán.
Tuy nói đi Doãn thành gần trong gang tấc đảm bảo nhất, nhưng nếu thích khách dám động thủ tại ngoại ô trạm dịch Doãn thành, trời biết bên trong Doãn thành còn người của họ hay không?
Chẳng bằng dứt khoát trực tiếp đi Nam Vọng thành, đến nơi đó, chí ít trong thành có Tĩnh Nam hầu cùng Tĩnh Nam quân của hắn, thậm chí tương lai đây chính là địa bàn của hắn, ở nơi đó, mình mới có thể thu được cảm giác an toàn.
Có điều, đúng lúc này, trong lòng Trịnh Phàm bỗng truyền đến âm thanh của Người mù Bắc:
- Chủ thượng, nữ nhân mập mạp gõ cửa lần trước, không trong đám thích khách.
Trịnh Phàm nhìn về phía người mù Bắc, người mù Bắc đối với Trịnh Phàm khẽ gật đầu, Trịnh Phàm cũng ra hiệu đáp lại rằng mình đã biết rồi.
Đây chính là Người mù Bắc đang nhắc nhở hắn, thích khách khả năng vẫn còn đang ẩn náu.
Chuồng ngựa trạm dịch năm ở phía tây cửa chính, nơi đó mở ra một cái lều chuyên môn dùng để nuôi ngựa, khách nhân tìm chỗ trọ gửi ngựa và kỵ binh trạm dịch muốn thay đổi ngựa đều thu xếp ở đó.
Cho nên, con đường đi lấy ngựa gần nhất chính là đi từ đẳng viện xuyên qua trạm dịch.
Thời điểm ba người Trịnh Phàm mang theo Hứa Văn Tổ từ Giáp đẳng viện tiến vào địa phương lúc trước bọn hắn ở, cảnh tượng đập vào mắt chính là, từng hàng từng dãy thi thể sắp chỉnh tề trên mặt đất.
Thi thể mặc đủ loại quần áo, có người mặc quần áo trạm dịch, có người mặc quần áo bình thường, thậm chí có người mặc quan phục.
Đại khái có hơn hai mươi bộ thi thể được sắp xếp chỉ tề nơi đó.
Lúc trước Trịnh Phàm đang nghi ngờ, Giáp đẳng viện rõ ràng bị thích khách gióng trống khua chiêng vây công như vậy, làm sao trạm dịch phía trước không có động tĩnh gì?
Hóa ra, người đã chết hết rồi.
- Ai…


Trang 89# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất