Chương 178: Hỏi Đi
Trong phút chốc, tay nhỏ run lên, một đao nhỏ xuất hiện, vung vẩy đâm tới.
- Vù!
Một sợi tơ cực kỳ nhỏ bé đã bị cắt đứt.
Tiết Tam tiêu sái rơi xuống đất, tựa hồ còn muốn học kiểu cung lễ quý tộc phương Tây của A Minh, nhưng lúc động tác mới hoàn thành một nửa, lưỡi búa đã bị nữ nhân kia vung vẩy chém xuống.
Khóe mắt Tiết Tam run lên, khôi lỗi này không cần sợi tơ khống chế!
Gian lận, mẹ nó, gian lận!
Hai chân Tiết Tam đạp đất, bắn về phía sau, nhưng ba khôi lỗi khác còn vẫn bên ngoài tuần tra, ngay lúc này lại vây công tới.
Khôi lỗi gầy dùng hai tay giang ra, từng dây từng dây đàn đan xen thành một cái lưới lớn đối với Tiết Tam liền phủ xuống.
Một khôi lỗi khác giang hai tay ra, thân thể di chuyển nhanh chóng, muốn ôm lấy Tiết Tam.
Nhưng lần này, từ đầu đến cuối, người mù Bắc đều đứng ở nơi đó không động, cũng không ra tay, trong mắt lộ ra một chút trầm tư.
Khoảng cách Trịnh Phàm hơi xa, lúc này thất Tiết Tam rơi vào ngõ cụt, nhưng tên chủ thượng Trịnh Phàm này muốn ra tay giúp đỡ cũng không kịp nữa.
Ai nghĩ, thân thể Tiết Tam bị lưới dây đàn kéo tới, bỗng nhiên co rụt lại, như dùng phương thức nhuyễn cốt, vốn người hắn đã lùn, hiện tại càng trở nên thấp bé.
Điểm nhận lực của dây lưới chính là Tiết Tam, hiện tại Tiết Tam co nhỏ người lại, dây lưới trong chớp mắt mất đi điểm ngắm.
Tiết Tam ôm đầu lăn, như một quả cầu thịt trực tiếp thoát khỏi lưới giăng.
Lúc này, người mù Bắc bỗng nhiên mở mắt ra, Trịnh Phàm chỉ cảm giác mình trước mặt thổi qua một cơn gió, mà thân thể khôi lỗi bởi vậy run lên, như bị một loại sức mạnh không biết tên hoàn toàn xâm nhập.
Ầm!
Khôi lỗi kia nổ tung, mang theo mùi tanh hôi và chất kịch độc chảy ra, vật này vốn định sử dụng khi ôm Tiết Tam, bây giờ lại bị người mù Bắc mạnh mẽ mở ra.
Mà hai khôi lỗi bên cạnh bị vạ lây, thân thể hai khôi lỗi kia bắt đầu bị ăn mòn điên cuồng, tựa hồ trận pháp cũng bị phá hoại, trực tiếp quỳ trên mặt đất, không động đậy nữa.
Bên trong bốn khôi lỗi kia, chỉ còn lại một người dư lại.
Người mù Bắc vẫn đứng nơi đó, rất bình tĩnh nhìn khôi lỗi còn sót lại.
Khôi lỗi kia mở miệng, nhưng âm thanh không phát ra từ miệng, mà từ vị trí bụng.
- Ta nghe nói, bên trong Ma pháp sư phương Tây có một loại tồn tại cực kỳ hi hữu, có thể làm được việc mà ngươi vừa làm được.
Người mù Bắc đặt tay lên miệng, che miệng, ngáp một cái.
Hắn đoán không sai, Khôi Lỗi sư chân chính, kỳ thực ẩn thân bên trong khôi lỗi của mình.
Bởi vì ngay từ đầu, người mù Bắc đã nhìn thấu thủ đoạn của đối phương.
Âm thanh lần thứ hai từ trong bụng truyền ra:
- Ta hẳn nên ra tay với nguoi đầu tiên mới đúng.
Người mù Bắc gật gù.
- Đúng.
Đây quả thật là đối sách sai lầm, dĩ nhiên bỏ mặc một tên Ma pháp sư song hệ kiêm tinh thần hệ và không gian hệ.
Nếu đoàn chiến không hiểu đối phương, kết cục tất nhiên sẽ rất thảm khốc.
Kỳ thực lần này khổ cực Tiết Tam nhất, bên trong Thất Đại Ma Vương, kỳ thật người mù Bắc phối hợp không ít, A Minh, Lương Trình, Phiền Lực.
Nhưng bản thân người mù thích gia nhập tổ đội với Tiết Tam hơn, Trịnh Phàm xấu bụng suy đoán, hản người mù Bắc cảm thấy có Tiết Tam trước mặt mình nhảy nhót dễ hấp dẫn hỏa lực từ phía địch đi.
- Ngươi quá tham, bốn cái khôi lỗi, ngươi căn bản không ứng phó hết.
Thanh âm từ khôi lỗi kia truyền đến:
- Bởi vì, ta trước đây chưa từng gặp qua ngươi.
Người mù Bắc khẽ mỉm cười nói:
- Đa tạ.
- Khách khí.
Nói xong, khôi lỗi kia lui về sau một bước, Tiết Tam tiến lên một bước.
Khôi lỗi kia lần nữa hô to:
- Trần đại hiệp, ngươi không ra tay nữa, ta sẽ bị bọn họ giết chết.
Hiển nhiên, đây là gọi cứu viện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người kia hẳn trấn giữ cửa sa.
Khóe mắt Tiết Tam nheo lại, lỗ tai khẽ run, nhưng để hắn nghi hoặc chính là, hắn không thể cảm ứng được bất luận người nào lại đây.
Người mù Bắc vẫn đứng nơi đó không động, nhưng Trịnh Phàm tin tưởng, hắn kỳ thực luôn đề phòng thích khách xuất hiện.
Nhưng sau ba phút chờ đợi, lầu một trạm dịch hay đám người bọn hắn vẫn không có gì.
Tiết Tam liếm môi một cái, hắn chờ không nổi nữa rồi.
Khôi lỗi kia hơi sửng sốt, lần thứ hai hô:
- Trần đại hiệp, ngươi quả nhiên thấy chết không cứu sao?
Nhưng rõ ràng nghe được, Khôi Lỗi sư kia bắt đầu hoảng rồi.
Lúc trước, lần đầu tiên nghe hắn gọi "Trần đại hiệp", Trịnh Phàm chỉ lo cảnh giác bốn phía, đợi lần thứ thứ hai nghe được "Trần đại hiệp", trong lòng Trịnh Phàm ngửi thấy mùi quen quen.
Vừa nghe đến đại hiệp, trong đầu tựa hồ liền hiện ra hình ảnh võ hiệp màu mè, cái này quá cổ rồi.
Mà hắn thức tỉnh trong thế giới này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trịnh Phàm nghe được hậu tố “Đại hiệp” dùng để xưng hô.l
Lần này Khôi Lỗi sư kia triệt để hoảng rồi, lại hô tiếp:
- Trần đại hiệp, cứu ta, cứu ta!!!
Ba lần la len, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.
Tiết Tam, động.
Lúc Khôi Lỗi sư chỉ còn một bộ khôi lỗi, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, kết cục của nàng, kỳ thực đã định rồi.
Tiết Tam động thủ, đồng thời người mù Bắc dùng tinh thần lực và ý niệm lực nhắm về phía Khôi Lỗi sư kia.
Khôi Lỗi sư kia rên lên một tiếng, tuy rằng vẫn vung vẩy lên lưỡi búa, nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn hẳn, bởi vốn phương thức chiến đầu của Khôi Lỗi sư kia ban đầu đã không chiếm lợi thế gì với Tiết Tam, không phải nói hiện tại có thêm người mù Bắc giúp Tiết Tam nữa.
Tiết Tam rất dễ dàng tìm được chỗ trống, chủy thủ trong tay đâm vào vị trí sau cổ của đối phương, sau đó cắt chém.
Lần này Khôi Lỗi sư xong đời.
Bên trong khôi lỗi kia lộ ra thân hình nữ nhân trần truồng.
Nữ nhân này rõ ràng hơi dị dạng, chiều cao gần bằng Tiết Tam, nhưng Tiết Tam là người lùn, đầu hơi thấp, nhưng nếu không có vật gì tham chiếu mà nói, nhìn bình thường, ngươi cũng không thấy Tiết Tam có vẻ gì đặc biệt.
Nhưng nữ nhân này, đầu như người bình thường, nhưng thân thể và tứ chi ngắn tũn, không giống người, ngược lại giống loài nhện.
Lúc chân thân nữ nhân kia bạo lộ, thân thể nữ nhân kia bắt đầu run rẩy, nàng không quen để người khác nhìn thấy dáng dấp chân thật của mình, vẻ mặt phẫn nộ và tự ti theo bản năng kia khiến nàng càng trở nên vặn vẹo.
- Ngươi là ai…
Người mù Bắc vẫn chưa hỏi hết, nữ nhân liền phát ra một tiếng gào thét, tựa hồ muốn vọt tới liều mạng với người mù Bắc.
Nhưng nàng kỳ thực mất đi khôi lỗi, dùng khôi lỗi chiến đầu mới là phương thức chiến đấu chân chính của nàng.
Một khi đã mất khôi lỗi, trừ bỏ tướng mạo của nàng, những cái khác không còn đáng sợ nữa rồi.
Rít gào lên về sau, nàng mưu toan người nhào lên, trực tiếp ngã rầm trên mặt đất, tứ chi điên cuồng chạm vào đất gạch, trong mắt tràn đẩy vẻ oán hận.
- Giết nàng đi, ta nói cho các ngươi biết nàng là ai.
Một thanh âm nam tử bỗng nhiên truyền về nơi này.
Trên mặt người mù Bắc lộ ra vẻ khiếp sợ, đây là lần đầu tiên Trịnh Phàm thấy vẻ mặt này của người mù Bắc.
Bởi vì dĩ vãng không quản lúc nào, người mù Bắc vẫn tuân thủ nghiêm ngặt ba hành vi chuẩn tắc thuộc về mình.
Một, ta bình tĩnh.
Hai, ta rất bình tĩnh.
Ba, ta đặc biệt bình tĩnh.
Trịnh Phàm không cho rằng lúc này, người mù Bắc sẽ cố ý hù dọa mình một chút.
Sắc mặt của Tiết Tam cũng khó nhìn, khi hắn nhìn thấy sắc mặt của người mù, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn rồi.
Thân là thích khách "Nhạy cảm" không thể cảm ứng được vị trí của người nói cũng thôi đi, ngay cả lực lượng tinh thần của người mù cũng không thể cảm ứng được vị trí của đối phương, cái này khá nghiêm trọng rồi.
Có điều, Tiết Tam vẫn đi tới, đem chủy thủ đâm vào thân thể của Khôi Lỗi sư, trên thủy chủy thủ có độc, thân thể của nữ nhân kia rất nhanh biến thành màu đen, sau đó chết đi, không nhúc nhích.
- Nàng thua, hẳn đã được giải thoát.
Âm thanh kia lần thứ hai vang lên, chỉ có điều, lần này, người kia, xuất hiện rồi.
Hắn an vị phía sau một cái bàn lầu một, trước mặt còn thả một cốc trà, tựa hồ đã ngồi rất lâu, nhưng căn bản không có người phát hiện.
Hắn thả cốc trà xuống, đứng dậy, cầm một thanh kiếm lên đi tới.
Hắn đứng bên cạnh thi thể Khôi Lỗi sư, mở miệng nói:
- Ta đã đáp ứng các ngươi sẽ thay nàng trả lời, các ngươi hỏi đi.
Trang 90# 2