Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 177: Kích Thích

Chương 177: Kích Thích



Người mù Bắc thở dài, hướng phía trước hai bước, khi Hứa Văn Tổ trở về, chủ thượng trực tiếp đi Giáp đẳng viện tìm Hứa Văn Tổ, mình và Tiết Tam tắc rời khỏi Giáp đẳng viện ẩn nấp quan sát tại ngoại vi.
Lúc đó hắn có thể xác nhận, những khách trọ và nhân viên trạm dịch, lúc ba người bọn hắn rời đi đều sống sót.
Nhưng chỉ trong chốt lát trở về, bọn họ đều chết hết rồi, điều này nói rõ hai vấn đề, một là, thích khách còn lại rất nhiều, hai là, thích khách còn lại rất lợi hai, rốt cuộc thích khách phải thỏa mãn một trong những điều kiện trên, mới có thể trong thời gian ngắn, giết chết nhiều người như vậy.
Nhưng không lo nó thỏa mãn điều kiện nào, tất cả đối với nhóm bọn hắn mà nói, đều không phải tin tức tốt lành gì.
Nhưng vào lúc này, tại lan can hành lang lầu hai, nữ nhân mập mạp kia xuất hiện.
Son phấn trên mặt nàng vẫn nhiều, nặng rối tinh rối mù.
- Ồ ha ha, động tác của các ngươi vẫn còn hơi chậm, làm hại lão nương ta đều ở nơi này chờ các ngươi một hồi lâu kém chút ngủ gật mất.
- Chủ thượng, nữ nhân này và nhóm thích khách trước kia, hẳn không phải cùng một nhóm, khả năng đồng thời liên hợp, nhưng không phải người một nhà, cửa sau bên kia của trạm dịch, hẳn còn thích khách mai phục.
Thanh âm Người mù Bắc lần thứ hai vang lên trong lòng Trịnh Phàm.
Lúc trước, người mù cùng Tiết Tam một mực chờ đợi không vội vã ra tay, chính là cảm giác đám thích khách giết vào Giáp đẳng viện đơn giản lợi dụng nhân số và cung tên giết chết đám thân binh của Hứa Văn Tổ, kỳ thực bản thân thực lực của đám thích khách kia không mạnh, ngay nhập phẩm Võ giả cũng không có ai.
Hiện tại đáp áp đã xuất hiên, nếu như nói lúc trước đám người kia chỉ là tiểu lâu la như vậy BOSS nay tại đây.
Hơn nữa nữ nhân mập này không để ý đến sự sống còn của đám thích khách kia, lúc trước không hề ra tay, cho nên khẳng định tụi này không cùng một bọn.
Còn nữa, nhóm bọn hắn lựa chọn đi cửa trước, kỳ thực có thể đi cửa sau, đối phương không sợ hãi ở đây chờ, không lo lắng đám người mình đi cửa sau.
Cái này chứng minh, chỗ cửa sau hẳn còn hậu chiêu.
- Vị tiểu gia này, ngài muốn bốn con ngựa, ta giúp ngài tìm đến rồi đây, xin ngài xem qua.
Nữ nhân mập vỗ tay một cái.
- Ồ nha. . .
Một tiếng ma sát chói tai truyền đến.
Bốn nữ nhân từ phía trên lao xuống, phảng phất như bị sợi tơ treo lên.
Các nàng đều nhắm hai mắt, y phục và trang sức trên người đều khác nhau.
Có người mặc quần áo quý tộc Sở Quốc, có nữ tử mặt áo Yến Quốc, có người mặc áo váy múa Càn Quốc, còn có nữ tử thân hình xinh đẹp Tấn Quốc.
Tiết Tam là ai? Hắn đương nhiên sẽ không luống cuống.
Lập tức, Tiết Tam chủ động hướng phía về trước, đi mấy bước, một tay thả dưới cằm tỉ mỉ thưởng thức, nói:
- Chà chà, xem ra không sai, không mau để các cô nương kia đến hầu hạ gia gia ta!
Hứa Văn Tổ hơi kinh ngạc nhìn Tiết Tam, sau đó sẽ nhìn về phía Trịnh Phàm, Trịnh Phàm bước lên trước, che phía trước người Hứa Văn Tổ.
Hứa Văn Tổ thấy thế, trong lòng lúc này chảy xuôi lên một dòng nước ấm, đây là muốn bảo hộ mình phía sau đây mà.
Kỳ thực, Trịnh Phàm được Người mù Bắc nhắc nhở phía sau khả năng cao có một thích khách, cho nên muốn lợi dụng tòa thịt lớn Hứa Văn Tổ chống đỡ, bản thân có thể phòng ngừa bị đánh lén từ phía sau.
Nữ nhân trên lầu hai che miệng.
- Ha ha ha …
Trong tiếng cười, mang theo loại quyến rũ đầy mỡ.
- Ái chá, nhìn ngài nôn nóng như vậy, đêm này dài dài, chúng ta có nhiều thời gian chậm rãi chơi.
Hai tay Người mù Bắc đặt trong túi đồ, ngáp một cái.
Tiết Tam cười nói:
- Mau đến đây, mau đến đây, các cô nương mau đến đây, lần này sinh em bé lão gia nào.
- Tốt, các cô nương, hầu hạ!!!
Âm điệu của nữ nhân mập mạp trở nên sắc bén hơn.
Bốn cô nương treo bên trên, bỗng nhiên mở mắt ra, viền mắt các nàng không, không hề có con ngươi và tròng mắt trắng, nhưng rất nhanh, bị ngọn lửa đỏ từ trong viền mắt của các nàng chập chờn bùng lên.
Thân hình cách nàng bắt đầu rung chuyển, như đang khởi động làm nóng người, bất cứ lúc nào cũng sẽ bay nhanh tới!
Trong lòng Tiết Tam nói:
- Người mù Bắc, để cho ta lót đường sao, mẹ kiếp người này là Khôi Lỗi sư, lão tử đã để cho nàng có thời gian chuẩn bị!
Mấy tên này đều là cáo già, ưu thế lớn nhất của cáo già chính là ngay từ đầu có thể phát hiện ra đặc điểm của đối phương, sau đó một lần ra tay là xong.
Nữ nhân mập kia đứng ở lầu hai, trước tiên sớm kéo dài khoảng cách, cộng thêm nàng làm bộ như ôm cây đợi thỏ, chờ bọn hắn đến, làm sao ngươi biết nàng không dành thời gian "Bố trí sân nhà"?
Để Khôi Lỗi sư có thời gian chuẩn bị là hành vi ngu xuẩn nhất, đáng nhẽ ra, phải giết chết nàng như kiểu giết kiến chúa, bầy kiến tự nhiên sẽ loạn.
Người mù Bắc dùng lực lượng tinh thần truyền lời nói:
- Ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu như ta là Khôi Lỗi sư kia, ta sẽ đem chân thân của mình giấu trong 'Bốn con ngựa' này, mà khả năng cao, người đứng trên lầu hai chính là mồi câu dẫn dụ các ngươi mắc câu.
Tiết Tam phản bác.
- Nào có phức tạp như ngươi nghĩ như vậy, trước tiên giúp ta một chút, để lão tử đi lên trước dùng chủy thủ kiểm tra nàng!
Tiết Tam bắt đầu chuẩn bị, sau đó bắt đầu lấy đà vọt tới.
Lui về sau mười mét, đột nhiên nhày lên, Người mù Bắc từ trong túi lấy hai ngón chỏ chỉ hướng lên trên.
Đột, đột!
Vù!
Một luồng ý niệm lực trực tiếp gia trì gia trì trên người Tiết Tam, cả người Tiết Tam như pháo cỡ nhỏ được gia tốc bắn lên, một khắc tiếp theo, trực tiếp xuất hiện trước mặt nữ nhân trên lầu hai.
Chủy thủ trong tay, trực tiếp quăng tới nữ nhân mập mạp kia.
Nữ nhân mập mạp kia thoạt nhìn màn này dọa sợ, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
- Trở về!
Cổ họng Người mù Bắc phát ra tiếng quát khẽ, hai tay từ trong túi tiền dò ra, hai cái ngón trỏ hướng phía dưới, đột nhiên ép xuống.
Vù!
Tiết Tam phía trên bị ý niệm lực đảo xuống.
Phốc!
Mà lúc này, chủy thủ do Tiết Tam quăng ra đâm vào mặt khuôn mặt nữ nhân kia, lập tức có một đoàn chất lỏng đen xì có tính Acid lòi ra, nếu Tiết Tam không bị Người mù Bắc kéo về, khả năng hiện tại hắn đã biến thành một khối tổ ong hình người.
A Minh biến than tổ ong thì không sao, chẳng khác nào vừa uống nước vừa đi bộ tiện thể dội nước tưới hoa.
Nếu như Tiết Tam hắn bị biến thành như vậy, thì khỏi cần phải nói rồi.
Sau khi Tiết Tam hạ xuống liên tục lùi về sau vài bước, nhưng không sợ sệt, ngược lại có chút mừng rỡ như điên nói:
- Ha, thật sự kích thích, người mù, ta muốn!
Đánh nhau là chuyện rất là vui, có thể thấy được, Tiết Tam chơi rất vui vẻ.
"Bốn con ngựa" dĩ nhiên lao xuống, tên phủ đầu cầm trong tay một cái búa lớn, đập về phía Tiết Tam.
Thân hình Tiết Tam phản ứng rất nhanh, rất dễ dàng tránh thoát, đồng thời thân hình né một bên, gót chân một dập, thân thể nho nhỏ đột nhiên thay đổi phương hướng, vọt hướng về phía sau nữ nhân kia.


Trang 90# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất