Chương 179: Đại Hiệp
Mặt mũi hắn không tính thanh tú, rất bình thường, nếu ném hắn trong đám người bình thường, sẽ chẳng ai chú ý tới hắn.
Hơn nữa, hắn cũng không có khí chất gì, tự nhiên cũng không thể nói dùng khí chất đi bù đắp dung mạo của hắn.
Nhưng sự xuất hiện của hắn, xác thực cho đám người Trịnh Phàm áp lực cực lớn.
Thanh âm người mù Bắc vang lên trong đáy lòng Trịnh Phàm:
- Chủ thượng, ngươi tới hỏi đi.
Trong lòng Trịnh Phàm đáp lại:
- Cần ta đến hấp dẫn sự chú ý của hắn sau đó ngươi cùng Tiết Tam tốt động thủ sao?
- Hi vọng chủ thượng có thể tận dụng cơ hội, có thể hỏi được càng nhiều càng tốt.
". . ." Trịnh Phàm.
Lúc này, Tiết Tam đối với người mù Bắc khoa tay một thủ thế “Bảy”, ý nghĩa bảo con hàng này ít nhất Thất phẩm trở lên.
Người mù Bắc khẽ lắc đầu, khoa tay một cái thủ thế “ Ngũ”, hắn cảm thấy người trước mắt này hẳn là Ngũ phẩm.
- Nàng là ai?
Trịnh Phàm chỉ chỉ Khôi Lỗi sư dị dạng hỏi.
- Ta không biết tên của nàng.
Trần đại hiệp cứ như vậy trả lời.
- Ngươi biế những gì liên quan đến nàng?
- Ta là người Tấn Quốc.
Người nước Tấn?
Tại sao một người nước Tấn muốn chạy đến Yến Quốc đến giết mình?
- Tại sao nàng muốn giết ta?
- Ta không biết.
- Ngươi không biết, sao lại đi cùng với nàng?
- Ừm.
- Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?
- Chỉ còn lại một mình ta.
- Các ngươi đồng thời động thủ, cũng không phải một nhóm?
- Ba nhóm.
Trịnh Phàm hỏi vấn đề nào, Trần đại hiệp trả lời vấn đề đó.
- Nàng là một nhóm, ngươi là một nhóm, đám thích khách vừa vọt vào cũng là một nhóm, phải không?
- Đúng.
- Đám thích khách kia là người nào?
- Không biết.
- Vậy tại sao các ngươi lại hợp tác với nhau?
- Ta cần bọn họ dẫn đường.
- Vậy ngươi ngươi lúc trước tại sao không giúp nàng?
Trước khi vị Khôi Lỗi sư kia chết, nàng từng ba lần hô hoán vị Trần đại hiệp này, nhưng Trần đại hiệp không xuất thủ cứu nàng, cứ trơ mặt nhìn nàng bị giết.
- Nàng đáng chết.
- Tại sao đáng chết?
Trần đại hiệp đưa tay chỉ hơn hai mươi bộ thi thể nằm trên mặt đất kia.
- Nàng giết những người vô tội này.
Trong lòng Trịnh Phàm bỗng dâng lên niềm hi vọng, người, đều thích làm bằng hữu với những người hiền lành và đàng hoàng, bởi loại bằng hữu này… Dễ lừa…
- Ngươi không biết tại sao các nàng muốn giết ta?
- Không biết.
- Vậy còn ngươi? Ngươi ở trong này, làm cái gì?
Trần đại hiệp nhìn Trịnh Phàm, nói.
- Giết ngươi.
- Ngươi biết ta là ai?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ mặt của mình.
- Trịnh Phàm.
- Trên thế giới này, người tên là Trịnh Phàm không ít, có thể ngươi tìm nhầm…
- Thủ bị Thúy Liễu bảo Nam Vọng thành Ngân Lãng quận dtn… Trịnh Phàm.
- Yo, đúng thật là ta, đúng dịp phải không?
Trịnh Phàm có chút lúng túng cười cợt, tiếp tục hỏi:
- Ngươi là người Càn Quốc?
Trịnh Phàm từ lúc thức tỉnh đến giờ, xác thực từng giết người, cũng lừa người, nhưng luận các trường hợp và khả năng, đối phương thuê bậc cao thủ như vậy đến giết mình… Chắc chỉ có Càn Quốc thôi.
- Đúng.
Quả nhiên là người Càn Quốc.
- Đại hiệp, ngươi nghe ta nói, có câu nói là oan có đầu nợ có chủ, ta suất quân đi Càn Quốc, thực chất nghe lệnh của Tĩnh Nam hầu. Như vậy đi, nếu như ngươi thật sự muốn mưu lợi vì Càn Quốc, vì Càn Quốc trừ một đại uy hiếp, ta có thể giúp ngươi tiến vào Nam Vọng thành, giúp ngươi tiếp cận Tĩnh Nam hầu. Ta chỉ là một chức quan nho nhỏ, vô danh tiểu tốt mà thôi, đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, ngươi nên rõ ràng.
Người mù Bắc đã biểu thị, vị Trần đại hiệp này, nhóm người của mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, cho nên xuất phát từ bản năng cầu sinh, Trịnh Phàm bắt đầu gắp lửa bỏ tay người.
Đương nhiên, cũng bởi vị Trần đại hiệp này, có vẻ đầu óc không được linh hoạt cho lắm.
- Ta đánh không lại Điền Vô Kính.
Điền Vô Kính chính là tên thật của Tĩnh Nam hầu.
- Người, chung quy phải đi thử nghiệm, nói chung phải khiêu chiến cực hạn, cuộc sống này mới càng thêm ý nghĩa.
- Ta không phải đối thủ của Điền Vô Kính.
". . ." Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm phát hiện đầu óc người này không tốt lắm, hắn tựa hồ càng khó dao động, bởi vì lý do này khó giải.
Ta không đánh lại hắn, tại sao ta phải đi tìm hắn?
- Chúng ta có thể bàn bạc kỹ càng.
Trịnh Phàm đề nghị.
- Ta có thể giúp ngươi mưu tính.
Vì mình mạng sống, đem Tĩnh Nam hầu bán lại nhiều lần, Trịnh Phàm không có một chút nào gánh nặng trong lòng.
- Ta không muốn giết hắn.
- Vậy ngươi có thể không giết ta có được hay không? Ta biết ngươi là người tốt.
- Ta thật sự muốn giết ngươi.
- Không phải, hai nước giao chiến, ta lại là quân nhân, đánh trận giết người, cái này là nhiệm vụ công tác của ta, ngươi không thể cho rằng cứ người nào đánh trận tại Càn Quốc, là phải giết hết chứ? Vừa vặn, ta nghe nói hồi trước Thủ bị Tả Kế Thiên của Kê Thối bảo, vừa rồi đi Càn Quốc, giết không ít binh lính Càn Quốc, ta quen biết hắn, ta có thể giới thiệu để các ngươi biết nhau.
Người kia suy nghĩ một lát nói.
- Ta không giết hắn.
- Không phải, ngươi quyết định muốn giết ta?
- Đúng.
- Tại sao ngươi không giết bọn họ mà muốn giết ta?
- Báo thù.
Lần thứ hai nghe được câu trả lời này, trong lòng Trịnh Phàm bỗng nhiên sản sinh càng nhiều nghi hoặc hỏi:
- Báo thù cho ai?
- Người nào?
Trịnh Phàm rất tò mò, có rất nhiều giống hắn đều mang binh đi Càn Quốc nhỏ cỏ, con hàng này tại sao lại đơn độc muốn tìm hắn tính sổ?
- Một đám người.
- Một đám người nào?
- Vong hồn chết oan uổng.
Trần đại hiệp cảm giác bản thân đã trả lời quá nhiều, hắn nâng kiếm của mình lên, nói:
- Ta rút kiếm, ngươi rút đao.
Hứa Văn Tổ lúc này từ phía sau Trịnh Phàm đi ra, sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Trần đại hiệp, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có thể biết, coi như ngươi là cường giả, tại Đại Yến ta giết quan Đại Yến ta, sẽ có hậu quả thế nào không?
Thằng nhãi ranh, thật sự coi Đại Yến ta dễ bắt nạ hử?
Hôm nay ngươi phải biết cái gì thất phu giận dữ máu phun ra năm thước, tương lai về sau, khi Thiết kỵ Đại Yến ta giết vào phúc địa Càn Quốc ngươi, bọn ta chắc chắn phải giết người Càn Quốc, phơi thây ngàn dặm trả mối thù hôm nay!!!
Trần đại hiệp tựa hồ không để ý tới uy hiếp của Hứa Văn Tổ, vẫn rất bình tĩnh nói:
- Ta chưa bao giờ làm hại người vô tội, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay ta chỉ muốn giết Trịnh Phàm, các ngươi đều có thể rời đi.
- Hừ!
Hứa Văn Tổ nổi giận đùng đùng lại trừng Trần đại hiệp một mắt.
Sau đó… Xoay người… Đi rồi…
Tiết Tam cùng người mù Bắc không đi, vẫn đứng tại chỗ.
Trần đại hiệp tiếp tục rất bình tĩnh nói:
- Các ngươi có thể đứng ở bên cạnh, nhìn ta giết hắn, chỉ cần không ra tay can thiệp, các ngươi sẽ không chết.
Tiết Tam không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng trước người Trịnh Phàm.
Người mù Bắc cũng không nói chuyện, nhẹ nhàng ngáp một cái.
Thấy thế, Trần đại hiệp mở miệng nói:
- Vậy các ngươi, cũng phải chết rồi.
Thanh âm người mù Bắc vang lên trong đáy lòng Tiết Tam:
- Ta cảm thấy kích động…
- Ta cũng vậy.
Tiết Tam đáp lại.
- Tháng trước, Lương Trình mang chủ thượng đi Càn Quốc chạy lung tung chơi, kém chút để chúng ta ở nhà không hiểu ra sao nổ chết, bây giờ suy nghĩ một chút đều cảm thấy không rét mà run. Hiện tại, đến phiên bọn họ trải nghiệm cảm giác này rồi.
- Đúng đấy, trước khi chết, chúng ta chí ít còn có thể thoải mái quẩy tưng bừng.
- Buồn ôn.
- Sắp ngỏm cả rồi, ngươi tha thứ một chút.
- Ta cảm thấy tên này có chút vấn đề.
Người mù Bắc giao lưu nói.
- Xem ra lúc chủ thượng tại Càn Quốc, đã giết người nhà hắn rồi.
- Ta cảm giác đầu óc của hắn có vấn đề.
Lúc này, Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Đại hiệp, ta còn có một vấn đề cuối cùng.
Trong mắt Trần đại hiệp lộ ra vẻ do dự, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ngươi hỏi, hỏi xong, ta liền rút kiếm.
- Chết, cũng phải để ta được chết rõ ràng, ngươi tên là gì?
Trần đại hiệp khẽ cau mày nói:
- Không phải ngươi vẫn gọi tên ta sao?
". . ." Trịnh Phàm.
----
Trang 91# 1