Chương 181: Giang Hồ Hiểm Ác
Người mù Bắc thở dài, nói:
- Trước cảm thấy ngươi đang giả bộ. . .
- Hiện tại thì sao?
- Ngươi không phải giả bổ, ngươi thật sự.
Người mù Bắc rất bất đắc dĩ, bởi vì hắn đụng phải một tên… Một tên trong nội tâm không có kẽ hở, dễ hiểu hơn có thể hình dung hắn làm một tên xích tử chi tâm.
- Thật sự, có ý gì đây?
Trần Đại Hiệp hỏi vấn đề này về sau, không đợi người mù trả lời nữa, hơi tiếc nuối nói:
- Không kịp, đến.
Trần Đại Hiệp giơ kiếm lên.
- Lên!
Bên dưới quần áo người mù Bắc bỗng nhiên bay ra từng cây từng cây ngân châm, nó bị ý niệm lực khống chế trôi nỗi trước người mù.
- Đi.
Một mảnh ngân châm nhằm phía Trần Đại Hiệp.
Kiếm Trần Đại Hiệp cũng bổ xuống, kiếm cương trắng sữa xuất hiện, trong khoảnh khắc khiến ngân châm của người mù Bắc sụp đổ.
Hai tay người mù Bắc bị ép xuống, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Toàn bộ gạch sân trạm dịch bị xốc lên, rồi một khắc tiếp theo bị kiếm cương quét dọn.
Người mù Bắc lại lấy niệm lực ngưng tụ trước người mình, hình thành một lồng phòng hộ, nhưng kiếm cương trải qua hai lần suy yếu, vẫn bổ nát vòng phòng hộ trong khoảnh khắc.
- Phốc…
Trên người người mù Bắc xuất hiện vết thương từ vai trái đến hông.
- Phù phù. . .
Người mù Bắc quỳ một chân trên đất, hai tay chống đất.
Lúc trước, nếu không phải bên trong quần áo người mù Bắc có kim ti nhuyễn vị giáp, khả năng cao hắn đã bị chém thành hai khúc rồi.
Cái gọi là kim ti nhuyễn vị giáp, là đồ vật do Trịnh Phàm cố ý đặt cho thứ mà Tứ Nương dệt, chuyện này đối với Tứ Nương mà nói, cũng là chút lòng thành, cho nên nàng không chỉ may riêng cho Trịnh Phàm, mà làm cho mỗi người một cái.
- Người mù Bắc!
Trịnh Phàm chạy đến bên cạnh người mù Bắc.
Lúc trước, người mù Bắc dùng lực lượng tinh thần truyền lời, để cho mình ra tay cuối cùng, vạn lần không thể là người đầu tiên ra tay, cho nên Trịnh Phàm nghe theo.
Trần Đại Hiệp đứng thẳng người, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, đồng thời mở miệng nói:
- Ta điều chỉnh khí tức, ngươi có thể tới đánh lén ta rồi.
". . ." Tiết Tam.
Đại gia ngươi, ta không sĩ diện!
Nhưng hết cách rồi, Tiết Tam đã nhìn ra, người mù đã bị K.O, dĩ nhiên hiện tại hắn không lên, chẳng lẽ để chủ thượng lên?
Nói trắng ra, hắn cùng người mù chơi thoải mái trước khi chủ thượng bị giết.
Tiết Tam nhằm phía Trần Đại Hiệp, trong tay, lần thứ hai xuất hiện một cây chủy thủ.
Trần Đại Hiệp cứ như vậy nhìn Tiết Tam vọt tới, kiếm trong tay, phát ra một tiếng kêu khẽ.
Khoảng cách của song phương, lần thứ hai rút ngắn.
Chủy thủ cùng kiếm, lần thứ hai đụng vào nhau, tất cả tựa hồ tái diễn một màn trước đó.
Có điều lần này sức mạnh trên thân kiếm truyền đến, thân hình Tiết Tam đã sớm thay đổi, hướng về phía dưới.
Nhưng sức mạnh trên thân kiếm của Trần Đại Hiệp ngay lúc này cũng thay đổi phương hướng, bắt đầu chém xuống dưới.
Sức mạnh tác động lên người Tiết Tam, thân hình Tiết Tam gia tốc khụy xuống.
Mà lúc này, người mù Bắc bên người Trịnh Phàm, vô cùng thê thảm không gì sánh được bỗng nhiên run lên, trong tròng mắt tuôn ra hai sợi máu tươi.
Vù!
Tiết Tam bị ép xuống bị ý niệm lực mạnh mẽ đẩy hướng về phía một bên của Trần Đại Hiệp.
Ánh mắt Trần Đại Hiệp ngưng lại, kiếm trong tay thuận thế xuống.
Tiết Tam không tránh né, xương co rụt lại, thân hình cuộn lại với nhau, biến thành một quả cầu thịt, lần này thu nhỏ lại, so với lần thoát ra khỏi võng lưới lúc trước còn nhỏ hơn, vị vậy mũi kiếm không thể đâm vào thân thể của Tiết Tam.
Nhưng vào lúc này, Trần Đại Hiệp lại giơ chân lên, giống như chuẩn bị đá bóng, một cước đạp về phía Tiết Tam.
Lúc này, Tiết Tam lại há miệng ra.
Ầm!
Tiết Tam bị đạp bay ra ngoài, trực tiếp nện ở trên cây cột trạm dịch, cây cột bị đập lõm lún xuống, trong thân thể Tiết Tam cũng truyền đến một loại tiếng vang khớp xương vỡ gãy.
Sau khi hạ xuống, thân thể mở ra, khắp khuôn mặt tràn đầy máu tươi.
Ánh mắt Trần Đại Hiệp rơi trên người Trịnh Phàm, nói:
- Ngươi có hai tên người hầu rất ưu tú.
Trịnh Phàm không để ý Trần Đại Hiệp, mà nhìn về phía người mù Bắc.
- Hiện tại, ta có thể lên?
Người mù Bắc cúi thấp xuống, thân thể quỳ trên mặt đất, gật gù, sau đó cái trán chống đỡ trên đất gạch.
- Kỳ thực, chúng ta có thể cùng nhau tiến lên.
Trịnh Phàm thật sự không rõ, tại sao lúc trước để hắn đứng bên cạnh nhìn, tuy rằng hắn chỉ là Cửu phẩm Võ giả, nhưng hắn có thể kích thích sức mạnh của Ma Hoàn.
Ba người cùng tiến lên. . . Mặc dù hình như không có quá nhiều phần thắng, nhưng cảm giác vẫn tốt hơn kiểu từng tên bị giải quyết.
Trần Đại Hiệp cầm kiếm, hướng về Trịnh Phàm đi tới.
Hắn tới đây, với mục đích giết chết Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, đứng thẳng người, thành thật mà nói, từ lúc hắn thức tỉnh đến giờ, đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp phải.
Dĩ vãng, hắn ra tay hại người, hay diệt cả nhà người ta, kỳ thực đều có một loại ý tứ "Mèo giỡn chuột", rất thong dong, thậm chí từ từ nhấm nháp.
Nhưng lúc chính mình bị biến thành con chuột, hắn thật sự chán ghét cảm giác này.
Hơn nữa, chuyện tối nay, Trịnh Phàm mơ hồ có một loại cảm giác, tựa hồ không đơn giản như vậy.
Tay trái Trịnh Phàm đặt tại vị trí bộ ngực, có một tảng đá đang nằm yên tĩnh nơi đó.
". . ."
Đột nhiên, thân thể Trần Đại Hiệp dừng lại, bước chân theo đó bị áp chế, hắn hơi nghi hoặc một chút, cúi thấp đầu.
Dùng mũi kiếm cắt ống quần mình, phát hiện vị trí chân nhỏ, tự nhiên bị đen một mảnh, mà nó đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lan tràn.
- Ha ha ha. . . Ha ha ha. . .
Người mù Bắc dùng trán chống trên đất gạch, phát ra tiếng cười,
- Hê hê. . . Hê hê. . .
Tiết Tam một bên co quắp, mặt mũi dữ tợn, máu me be bét, cũng phát ra tiếng cười.
- Phi…
Vài miếng răng gãy và ngụm máu bị Tiết Tam phun từ trong miệng ra.
Trong mấy mảnh răng gãy, thình lình cắm vào mấy cái ngâm châm!
Lúc trước Tiết Tam bị đá như bóng cao su, hắn đã há miệng, trong răng nanh cất giấu ngân châm, lúc bị đạp bay, vừa vặn đâm phải da thịt của Trần Đại Hiệp.
Bên trong ngân châm, đã bôi lên tinh huyết cương thi của Lương Trình.
Hiệu quả của thi độc tuyệt đối đáng sợ không phải nói rồi!
- Hê hê. . . Hê hê. . .
Tiết Tam đã bại liệt như chó chết, lúc này dùng một điểm khí lực cuối cùng để nói chuyện, coi như lão tử chết, coi như ta bị ném vào trong quan tài, cũng phải há mồng cười nói:
- Tôn tặc. . . Gia gia ta ngày hôm nay lại dạy dỗ ngươi. . . Cái gì. . . Cái gì gọi là. . . Giang hồ hiểm ác!
Bản tính của Ma Vương, vào lúc này bị giải thích đến vô cùng nhuần nhuyễn, không phải nói chỉ có người đứng trên Vương tọa hô mưa gọi gió mới là hình tượng duy nhất của Ma Vương, chỗ đáng sợ nhất của bọn họ chính là, tâm tính của bọn hắn đã đến trình độ đáng kinh ngạc.
Một loạt hành động trước đó, kỳ thực chỉ là làm nền cho bước ngoặc cuối cùng, để Tiết Tam há miệng cắn.
Hiện tại, thành công rồi.
Trang 92# 1