Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 182: Chênh Lệch… Quá Lớn

Chương 182: Chênh Lệch… Quá Lớn



Trần Đại Hiệp không tiếp tục đi về phía trước, mà khoanh chân ngồi xuống.
- Chủ thượng, thừa dịp hiện tại. . . Có cơ hội.
Người mù Bắc cúi đầu mở miệng nói.
Thi độc của Lương Trình xác thực bá đạo, nhưng thứ nhất Lương Trình hiện tại hoàn toàn không phải Hoàn Toàn thể chân chính, nếu như Lương Trình đạt Hoàn Toàn thể chân chính, Lương Trình chỉ cần hiển lộ ra chân thân và khí tức, hoàn toàn có thể so sánh với cương thi Bạt trong truyền thuyết, vừa xuất hiện đã khiến vạn dặm đất cằn, sinh sinh chết mòn rồi.
Thứ hai, người trước mặt này, xác suất lớn là một tên Ngũ phẩm Kiếm tu, thể phách Kiếm tu chênh lệch với thể phách Võ giả không nhỏ, nhưng nói loại cao thủ này không có thủ đoạn giải độc, vậy thì quá coi thường người ta rồi.
Mà bên kia thd đã khoanh chân ngồi xuống, vừa dùng mũi kiếm đâm về phía chân nhỏ của mình, nói:
- Ngươi có thể thừa cơ hội này thử đến giết ta.
Trong lòng Trịnh Phàm nổi lên một trận cười, chẳng lẽ vị Trần Đại Hiệp cho rằng hắn sẽ anh hùng trượng nghĩa gì gì đó sao?
- Nhi tử, đến lượt chúng ta thể hiện rồi.
Trong khoảnh khắc, hòn đá gần ngực Trịnh Phàm bắt đầu thả ra hàn ý, tai ách, nguyền rủa, gian khổ, hung tàn vân vân, các lại khí tức mặt trái đều từ bên trong tảng đá thẩm thấu vào thân thể của Trịnh Phàm, Trịnh Phàm cố gắng khống chế khí huyết bản thân không mâu thuẫn với nguồn sức mạnh này, bỏ mặc nó khống chế thân thể của mình.
Két kèn kẹt két kèn kẹt. . .
Trịnh Phàm nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một chút thống khổ, cái cảm giác này, thật sự không dễ chịu, tương tự với kiểu thân thể biến thành một khinh khí cầu, bắt đầu tiếp sức mạnh mẽ cho thân thể ngươi.
Có điều khí này vô hình, ngược lại không khiến ngươi bành trướng, nhưng có thể làm cho ý thức của ngươi, thần kinh của ngươi điên cuồng vặn vẹo, so với việc say xa còn khó chịu hơn gấp trăm lần.
Ưu thế duy nhất chính là, say xe thôi chỉ cần xuống xe có thể từ từ khỏi, nhưng loại cảm giác thống khổ này, trong lòng Trịnh Phàm rõ ràng, chỉ cần vượt qua về sau có thể kết thúc rất nhanh.
Đương nhiên, cho tới khi Ma Hoàn rời khỏi thân thể hắn về sau, thân thể hắn sẽ nhận tiêu hao dằn vặn thống khổ, nhưng cái này để nói sau đi, trước tiên phải giữ mạng đã.
Khớp xương trên thân thể, phát ra từng đợt vang giòn giã, như một cây súng lục, lúc trước một tên nghiệp dư cầm, hiện tại đổi thành một tên cao thủ chân chính, cao thủ bắt đầu dựa theo thói quen của mình tiến hành điều chỉnh súng ống.
Tất cả những thứ này phát sinh, cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian, đợi Trịnh Phàm thân thể run lên, thẳng tắp sống lưng về sau, khóe miệng Trịnh Phàm bắt đầu lộ ra nụ cười lớn, độ cong của nụ cười khuếch đại khiến vị trí khóe miệng tựa hồ bị xé rách nhỏ, có máu tươi nhẹ nhàng chảy ra.
Trịnh Phàm hơi cúi đầu, nhìn về người mù Bắc đang quỳ sát rất thê thảm, trong mắt của hắn, mang theo một vệt cười, rõ ràng đây là kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
Tựa hồ nhìn thấy người mù xui xẻo, đối với hắn mà nói, là một chuyện rất thú vị.
- Ta biết ngươi có tâm tư khác…
Thanh âm người mù Bắc truyền đến, mang theo cảm giác cực kỳ suy yếu.
- Nhưng nếu ngươi không giết người trước mặt này, ngươi có nhiều tâm tư hơn nữa, đều rơi vào kết cục giống bọn ta.
Trịnh Phàm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Đại Hiệp.
Trần Đại Hiệp đang thử lấy kiếm dẫn, đem phần thi độc bên trong cơ thể mình rút ra, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện tốc độ khuếch tán của thi động rất lớn, trừ phi hiện tại đóng toàn bộ khí huyết, bằng không căn bản không cách nào khống chế thi độc khuếch tán.
Nhưng hiện tại đóng kín khí huyết toàn thân, chẳng khác nào tự tay trói mình, để người đối diện đến giết.
Trần Đại Hiệp hơi xúc động nói:
- Độc này lợi hại.
- Hê hê. . . Hê hê. . .
Tiết Tam rơi mất mấy cái răng, lại phát ra tiếng cười.
Không phải sao, nếu không lợi hại, hắn làm sao có khả năng nhiều lần cầu Lương Trình phải biết Lương Trình cho đi tinh huyết về sau, thân thể cương thi sẽ suy yếu mất nửa tháng.
Trần Đại Hiệp thấy độc tố màu đen đã bắt đầu lan từ bắp chân đến bắp đùi, thẳng thắn nắm thân kiếm, vung vẩy nửa vòng, trên mũi kiếm mang cương khí cực thịnh.
- Phốc!
Một kiềm lần này của Trần Đại Hiệp, trực tiếp chặt bỏ vị trí đầu gối chân trái cảu mình!
Chân trái mang theo độc tố, lăn xuống vài vòng trên mặt đất.
Chỗ vết thương, bởi nhiệt lượng của kiếm cương, vết thương trực tiếp bị nóng ra sẹo, mạnh mẽ cầm máu thành công.
Trần Đại Hiệp lấy thêm vỏ kiếm của chính mình, dùng mũi kiếm chặt đứt còn một phần ba.
Tiếp theo, vỏ kiếm bị Trần Đại Hiệp trực tiếp đâm vào vị trí đầu gối chân trái.
Phốc!
Lập tức, Trần Đại Hiệp đứng lên, trong thời gian ngắn ngủi, đã sắp xếp xong.
- Ta…
Tiết Tam co quắp trên mặt đất đã mạnh mẽ phun ra lời thô tục.
Đây là là lần đầu tiến Tiết Tam cảm thấy người thiếu thông minh đáng sợ như vậy.
Nguyên bản Trần Đại Hiệp tướng mạo thường thường không có gì lạ, đã biến thành người tàn tật.
Chân trái của hắn dậm dậm trên mặt đất, vỏ kiếm cùng mặt đất phát ra tiếng va chạm lanh lảnh, thân kiếm nằm chếch về phía bên trái, Trần Đại Hiệp bắt đầu đi chầm chậm về phía Trịnh Phàm.
Vai trái của Trịnh Phàm cao hơn vai phải, cả người hơi nghiêng một chút, bước chân ra cũng hướng về phía Trần Đại Hiệp.
Bởi vì chân trái của Trần Đại Hiệp là chân giả, cho nên lúc bước đi chân, bên trái cao hơn bên phải, chí ít, thời điểm khi hai người đối mặt, hai loại phong cách đi trên, đã tạo thành một loại đối chiếu.
Trịnh Phàm bắt đầu gia tăng tốc độ, Trần Đại Hiệp cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, tần suất võ kiếm chạm gạch bắt đầu càng lúc càng nhanh.
Gào!
Trịnh Phàm rít lên một tiếng, nhào lên, đè ép xuống, hai chân đạp đất, rời không.
Kiếm trong tay Trần Đại Hiệp chém tới, trong lúc nhất thời, kiếm cương phun trào, như cầu vồng nối tới mặt trời.
Nhưng thân hình Trịnh Phàm trên không trung về sau, thân thể run lên bần bật, dĩ nhiên mạnh mẽ thay đổi phương hướng, tránh thoát chiêu kiếm này.
Có điều, lúc Trịnh Phàm rơi xuống, đồng thời muốn đánh lén Trần Đại Hiệp, tay Trần Đại Hiệp đã trực tiếp buông chuôi kiếm.
Kiếm của hắn như có linh tính, dưới sự thôi động của khí huyết di chuyển trong không trung.
Ầm!
Trường kiếm, trực tiếp xuyên thủng vai Trịnh Phàm, đồng thời bắn ngược Trịnh Phàm bay về phía câu cột đằng sau.
Vù!
Thân kiếm đóng ở trên cây cột, Trịnh Phàm cũng bị đóng ở trên cây cột.
- Chênh lệch. . . Quá to lớn rồi. . .
Trịnh Phàm hơi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Kỳ thực, thực lực cá nhân cao thấp, lúc đơn chiến hay là chiến đấu trên quy mô nhỏ, đều ảnh hướng vô cùng to lớn.
Mạnh như Sa Thác Khuyết Thạch, lúc đối mặt với mấy ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân, cuối cùng vẫn đến khí kiệt mà bại, rơi vào kết cục thảm bại.
Trịnh Phàm cũng từng tại Càn Quốc, dùng phương thức xa luân chiến, đem một cao thủ nhập phẩm treo cổ.
Nhưng nếu vào thời khắc này, mấy trăm kỵ binh Thúy Liễu bảo đều ở đây mà nói, nếu như Trần Đại Hiệp không tiếp chiến lựa chọn chạy trốn, nếu như địa hình không phải rất trống trải, xác suất lớn thg vẫn có thể chạy thoát, nhưng nếu Trần Đại Hiệp vẫn quyết tâm muốn giế Trịnh Phàm đến cùng mà nói, Trịnh Phàm có lòng tin dựa vào kỵ binh dưới trướng dùng thương vong, đại giới nhất định để dây dưa đưa hắn đến chỗ chết!
Nhưng hiện tại, nhóm người mình lạc đàn, chẳng khác gì một mình hắn chiến đấu.


Trang 92# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất