Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 183: Dẫn Dắt

Chương 183: Dẫn Dắt



Trần Đại Hiệp đi tới trước mặt Trịnh Phàm, đưa tay tìm tòi, dưới khí huyết dẫn dắt, kiếm dính trụ Trịnh Phàm đã bay ngược trở về tay của hắn.
Trịnh Phàm rơi xuống đất, rơi xuống đất trong chớp mắt, hai chân đạp trên cây cột hướng về Trần Đại Hiệp lần thứ hai vồ giết mà đến, Trần Đại Hiệp cũng không lui lại, trước tiên mạnh mẽ cản trở Trịnh Phàm tới, sau đó trường kiếm đâm ra, giống như điểm hoa mai trên tranh xuân.
Trên người Trịnh Phàm ngay lập tức xuất hiện ba lỗ thủng.
Ầm!
Cuối cùng, thân hình Trịnh Phàm đã ngã rầm trên mặt đất.
Lần trước ở Càn Quốc, Ma Hoàn bám thân về sau, hắn có thể giết chết một tên Bát phẩm Võ giả, nhưng trước mắt, đối thủ là một tên Ngũ phẩm Kiếm khách.
Nhân số không đủ để Trịnh Phàm tìm ra sơ hở của đối phương, dựa vào sức mạnh của chính mình, tự nhiên bị hắn nghiến ép.
Đương nhiên, vị Trần Đại Hiệp này cũng trả một cái giá lớn, nửa cái chân trái của hắn đã không còn nữa.
Nhưng người này thật giống khúc gỗ, tựa hồ không cảm thấy nửa điểm tức giận, thậm chí không cách nào tức giận.
Trịnh Phàm nằm trên đất, sức mạnh của Ma Hoàn đang rút đi, đánh không lại, thật sự đánh không lại.
Hai lần lúc trước, nếu không có sức mạnh Ma Hoàn che chở, chỉ sợ Trịnh Phàm đã bị chém thành nhiều khối.
Kỳ thực, thực lực của Ma Hoàn, theo Trịnh Phàm biết, hẳn mạnh hơn đám người người mù Bắc nhiều, nhưng Ma Hoàn bám thân với mình về sau, hiện nay chỉ có thể điều khiển thân thể của mình đi vật lộn, cho nên ngược lại không cách nào giống người mù Bắc và Tiết Tam lập được một ít chiến công như vậy.
Lần này, do một phần nguyên nhân một chân bị phế về sau, Trần Đại Hiệp càng cẩn thận hơn.
Trần Đại Hiệp đi tới trước mặt Trịnh Phàm, giơ trường kiếm lên.
Trịnh Phàm vừa thở hổn hển vừa lên tiếng nói:
- Ta có thể hỏi thêm một vấn đề nữa được không?
- Ngươi đã hỏi xong vấn đề.
Hiển nhiên, Trần Đại Hiệp không dự định lại trả lời vấn đều Trịnh Phàm đưa ra nữa.
Trịnh Phàm nở nụ cười nói:
- Ta cảm thấy trước khi ngươi giết ta, ngươi phải nói cho ta biết một ít gì đó, ta hẳn làm một loại tội nghiệt nào đó mới bị giết, những người bị ta làm hại, bọn họ trên trời hẳn có linh thiêng mới được ngủ yên, ta cũng vì vậy mà hối hận vì hành động hung ác của mình. Hiện tại chính là thời điểm thích hợp, để ngươi nói ra mục đích tới đây giết ta.
Giao lưu cùng với đứa thiểu não, ngươi phải đi theo dòng suy nghĩ của hắn, nếu không đánh lại được hắn, vậy phải bày mưu tính kế.
Kiếm của Trần Đại Hiệp dừng lại, hắn chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng.
- Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi vì ai tới đây báo thù.
- Trịnh Phàm nở nụ cười vong hồn Xóa Hà thôn, đang dưới Âm phủ đòi ngươi mạng.
- Xóa Hà thôn? Hơn tám trăm người?
Làm sao có khả năng!
Lần này đi Càn Quốc, Trịnh Phàm nhỏ cỏ một tòa bảo trại, phá Miên Châu thành, nhưng người hắn giết, đều thuộc binh lính và quan lại của Càn Quốc, dù cho hắn đánh vào Miên Châu thành về sau, bản thân hắn chỉ giết mấy tên lão quan gia trong nha môn Tri phủ, lấy đầu mang về làm vật kỷ niệm mà thôi.
Nhưng thôn dân? Hơn tám trăm thôn dân?
Đây chẳng phải đồ sát toàn bộ thôn dân người ta?
Nhưng hắn không hề giết qua thôn dân.
Điểm này, Trịnh Phàm có thể xác định, bởi vì cho dù hai ngày cuối cùng bị kỵ binh Càn Quốc đuổi giết, vì muốn bổ sung nhu yếu phẩm, hắn chỉ đánh cướp hai cái đội buôn, mà lần này chỉ lấy lương thực và ngựa, không hề giết bọn hắn.
Cho nên, thể loại này…
Bộ ngực Trịnh Phàm bỗng nhiên chập trùng, nếu hiện tại không phải thân thể của hắn đang suy yếu, hơn nữa trên người đã có mấy lỗ máu mà nói, hắn thật sự có khả năng phun mấy búng máu ra.
Mẹ nhà ngươi, tìm lộn người báo thù?
Hiểu lầm bình thường, tìm lộn người bình thường, vấn đề không lớn, nhưng người kém chút nữa diệt sát cả ba người chúng ta!
Trịnh Phàm cho rằng đối phương đang lừa gạt mình, vị Trần Đại Hiệp này từ đầu đến cuối, đều duy trì một kiểu làm người đại hiệp.
Chưa nói lần này, hắn đã như cá nằm trên thớt trước mặt đối phương, đối phương cũng không cần thiết lừa gạt mình.
- Ngươi lầm, ta không đi đồ thôn, cái này không phải ta làm!!!
Trịnh Phàm dùng toàn lực hô.
- Chết đến nơi rồi, còn muốn nguỵ biện, ngươi tưởng ta ngốc sao?
". . ." Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm đột nhiên cảm giác thấy, vị Trần Đại Hiệp trước mặt này, có điểm vô cùng tương tự Sa Thác Khuyết Thạch lúc trước, Sa Thác Khuyết Thạch bởi vì Sa Thác bộ lạc bị diệt, người già trẻ em cũng bị tàn sát, lúc này mới bỏ chức vị Tả Cốc Lễ Vương của Vương đình, đến trước Trấn Bắc hầu phủ để tìm một câu trả lời hợp lý.
Người anh em nàybởi vì thôn bị diệt, t cho nên cố ý chạy từ Càn Quốc tới đây, chỉ để giết mình.
Khác biệt duy nhất chính là, Trấn Bắc hầu phủ không cùng cấp bậc với Thúy Liễu bảo đi.
Hơn nữa Sa Thác Khuyết Thạch thật bại chết rồi, nhưng con hàng này lại gần như thành công rồi.
- Ta thật sự không đồ thôn!
Nói thật, ngươi để Trịnh Phàm đi hạ lệnh đồ thôn, hắn thật sự không hạ thủ được, đạo đức trong nội tâm hắn căn bản không cho phép mình làm vậy, trừ phi toàn bộ thôn kia đề cầm cuốc chủ động đến giết hắn, bằng không vô duyên vô cớ, hắn lại không phải người điên khát máu, đi làm những chuyện như vậy?
- Không cần ngụy biện, vong hồn của bọn họ đang ở nơi chín suối chờ ngươi đấy.
Trịnh Phàm hỏi tiếp.
- Thôn kia là quê hương của ngươi?
- Không phải.
- Vậy đó là gì?
- Năm ngoái, lú ta du lịch đi qua nơi đó, người trong thôn mời ta ăn hai bát mì.
". . ." Trịnh Phàm.
- Năm nay, lúc ta đi qua nơi đó, phát hiện thôn đó đã không còn.
- Thật sự không phải ta làm.
- Chiến trận chém giết, quốc chiến cùng quốc chiến, chính là việc của quân nhân, thôn dân tay không tấc sắt có tội gì?
Trần Đại Hiệp mở miệng nói.
- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy.
- Đứng nói nữa, xuống dưới suối vàng chuộc tội với bọn họ đi.
Trần Đại Hiệp giơ kiếm lên, chuẩn bị bổ đầu Trịnh Phàm.
Vào đúng lúc này, đầu óc Trịnh Phàm bắt đầu xoay chuyển, không cách nào giải thích, bởi vì không biết tại sao, vị Trần Đại Hiệp này đã nhận định việc đồ sát thôn dân do hắn làm.
Kiếm, hạ xuống rồi.
Trịnh Phàm lập tức mở miệng hô:
- Ngươi trong thôn vẫn chưa chết!
Mũi kiếm dứng lại trước chóp mũi của Trịnh Phàm.
- Còn người sống sót sao?
Trần Đại Hiệp nhìn chằm chằm Trịnh Phàm hỏi.
Bên cạnh, Tiết Tam yên tĩnh, không chết, nhưng cũng nín thở.
Thân thể người mù Bắc cũng hơi run lên, hắn cũng đang đợi.
Mọi người đã bị vị đại hiệp này đánh ngã, có thể sống sót hay không, còn hi vọng gì hay không, tất cả phải trông cậy vào năng lực suy nghĩ của vị chủ thượng này rồi.
Mặc dù mọi người mới gặp mặt không bao lâu, nhưng Trịnh Phàm cảm giác mình đã thăm dò rõ ràng tính cách của vị Trần Đại Hiệp trước mắt này.
Con hàng này, thật sự nghĩa hiệp mà, năm ngoái chỉ xin thôn dân hai bát mỳ, hắn vì trả lại hai bát mỹ này, cố ý từ Càn Quốc chạy đến Yến Quốc giết chết mình.
Vì việc này đánh đổi một cái chân về sau, trên mặt hắn vẫn không có vẻ hối tiếc nào.


Trang 93# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất