Chương 184: Thúy Liễu Bảo Chuẩn Bị Lễ
- Đúng, còn có mấy người sống sót, mấy tiểu hài nhỉ, ta mang từ Càn Quốc về, tên của các nàng gọi là… Hình như gọi là Hoa hoa, Nữu Nữu,…
Trong lòng Trịnh Phàm đang cầu khẩn, để ta đoán đúng đi, đoán đúng đi! Thời đại này, nhũ danh của nữ hài thường gọi như vậy rất nhiều.
Trên mặt Trần Đại Hiệp lộ ra vẻ vui mừng, kinh hô:
- Cái gì, Tiểu Hoa, Nữu Nữu, các nàng không chết?
". . ." Trịnh Phàm.
Mẹ nó, hoàn toàn đúng!
Bản thân Trịnh Phàm cũng kinh ngạc ngây người rồi!
- Khặc…
Tiết Tam không nhịn được bắt đầu ho khan lên, một ngụm máu phun bay ra ngoài, hiển nhiên hắn không cũng không nhịn được rồi.
Người mù Bắc vẫn quỳ sát ở nơi đó, cái trán chống đỡ chạm đất gạch, nhưng thân thể đang nhẹ nhàng co giật.
Đáng tiếc hiện tại bọn họ đều trọng thương, bằng không nếu có lời gì để bộc bạch, đại khái thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu nói:
- Giời ạ, cái này cũng được?
- Đúng rồi, Nữu Nữu, Tiểu Hoa, còn sống sót, ta đã bắt các nàng về Đại Yến rồi.
- Các nàng, hiện tại ở đâu?
- Trong nhà tại một thôn phụ cận Thúy Liễu bảo.
Trần Đại Hiệp nghe được nơi này, khẽ cau mày, nhìn Trịnh Phàm, nói:
- Ta cảm giác, ngươi gạt ta.
Linh cảm của đại hiệp, thật chuẩn xác!
- Ta không lừa ngươi, nếu ta lừa gạt ngươi, ta làm sao biết của các nàng, ngươi nói đúng không?
Trần Đại Hiệp nghe vậy, gật gật đầu.
- Ta không giết các nàng, bởi vì ta các nàng đáng giá, ngươi biết đấy, tiểu nương tử Càn Quốc, rất được các quan to và quý tộc Đại Yến hoan nghênh, nếu có thể bán cho những thủ lĩnh các bộ lạc Man tộc, vậy càng kiếm được nhiều tiền rồi!
- Vô sỉ, đê tiện.
Trần Đại Hiệp đánh giá Trịnh Phàm như vayajy.
- Đúng vậy ta là người tham tài, ta háo sắc, ta thích giết chóc, ta tàn bạo, ta chính là súc sinh hình người!
Vì mạng sống, chửi mình, đáng giá!
- Nhưng ta không ngược đãi các nàng, ta chỉ muốn vào các nàng kiếm tiền, dựa vào các nàng phát tài, dựa vào các nàng đền đáp quý nhân giúp ta thăng quan tiến chức. Ta chưa chạm gì đến các nàng, các nàng vẫn chưa chịu tổn thương gì, bởi vì các nàng còn nhỏ, cho nên ta cố ý thuê một nhà dân gần tòa bảo trại, nuôi các nàng, chờ các nàng lớn hơn một chút, sau đó cẩn thận dạy dỗ, về sau có chỗ dùng.
- Ta còn cố ý mời một vị tú bà thanh lâu có kinh nghiệm đến dạy dỗ các nàng, hiện tại các nàng vẫn sống sót, vẫn còn bên trong nhà dân kia.
- Ta sẽ cứu cứu các nàng ra.
Trần Đại Hiệp quả quyết nói.
- Nhưng ngươi không biết vị trí cụ thể, hơn nữa, ta cho ngươi biết, ngươi thấy hai vị thủ hạ của ta kia hay không, tại bảo trại của ta, còn mấy tên thủ hạ, bọn họ rất trung tâm, nếu đêm nay ta không trở về, bọn họ nhất định dựa theo dặn dò trước đây của ta, xử lý xong hết thảy tài sản cùng sạp hàng, thối lui đến nơi khác, tránh khỏi kết cục tận diệt. Dó đó, nếu như đêm nay ta không trở về, mấy vị thuộc hạ trong nhà kia có thể đem vị tiểu cô nương kia bán đi, thậm chí, trực tiếp giết chết!
Mấy lý do này có vẻ không lô gic lắm, nhưng trong một chốc thời gian, Trịnh Phàm không có cách nào bịa đặt ra lý do thích hợp hơn.
Cũng may, Trần Đại Hiệp tin tưởng!
- Nhanh, mau mang ta tới bảo trại của các ngươi, ta muốn đón các nàng!
- Ta có thể trả các nàng lại cho ngươi, nhưng ngươi có thể lưu lại một mạng cho ta được không?
Trên mặt Trịnh Phàm lộ ra vẻ chờ mong.
Trần Đại Hiệp rất thành thật lắc đầu một cái, nói:
- Không, ngươi, nhất định phải chết, nhất định phải chuộc tội!
Trên mạt Trịnh Phàm lộ ra vẻ thất vọng.
Cuối cùng, Trịnh Phàm cắn răng, nghiêng đầu, nhìn về phía Tiết Tam và người mù Bắc đằng xa xa, nói:
- Vậy ngươi có thể thả hai thủ hạ này của ta được không, bọn họ không đi Càn Quốc với ta.
Trần Đại Hiệp nghe vậy, gật gù, nói:
- Hai người bọn họ, tuy rằng làm sai, nhưng trung nghĩa đáng khen, tốt, ta có thể lưu bọn họ một mạng.
- Được rồi, hiện tại ta không thể đi được, ngươi mang ta đi đến Thúy Liễu bảo, ta trả các nàng lại cho ngươi.
Ngũ phẩm Kiếm tu rất mạnh mẽ, rất mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ mà.
Vậy cùng ta đi Thúy Liễu bảo đi.
Nói đó, có lễ vật… Ta chuẩn bị cho ngươi!
Trong chuồng ngựa trạm dịch, tích trữ không ít ngựa, còn có hai chiếc xe ngựa, có điều không thấy đầu Tỳ thú của Hứa Văn Tổ.
Có lẽ cảm giác hiện tại chân trái đã bị phế, không thích hợp cưỡi xe ngựa, cộng thêm việc phải mang theo một người, Trần Đại Hiệp lựa chọn xe ngựa.
Trần Đại Hiệp đánh xe, Trịnh Phàm liền nghiêng người dựa vào bên người Trần Đại Hiệp.
Xe ngựa chạy băng băng, ngày đông ban đêm gió lạnh từng đợt lao tới.
Vì phòng ngừa Trịnh Phàm mất máu quá nhiều mà chết, Trần Đại Hiệp niêm phong khí huyết trên trong cơ thể Trịnh Phàm lại, nhưng cảm giác này thật sự khó chịu.
Trịnh Phàm thậm chí hô hấp còn khó khăn, mỗi một lần hô hấp, cảm giác như lá phổi mình máy quạt gió "Vo ve" vang vọng, đồng thời mỗi lần trái tim đập, đều như có người cầm búa gõ xuống.
Kỹ thuật điều khiển xe ngựa của Trần Đại Hiệp không tệ lắm, tuy không lành nghề như người mù Bắc, nhưng cũng biết cách tránh ổ gà, ổ vịt trên đường.
Ánh mát Trịnh Phàm không ngừng băn khoăn nhìn bốn phía, chỉ tiếc đằng sau không truyền đến tiếng truy đuổi của chiến mã.
Để Trịnh Phàm cảm thấy kỳ quái chính là, vị trí của trạm dịch rất gần Doãn thành, dù thế nào Doãn thành cũng tính là đại thành, bên trong Doãn thành phải có trú quân.
Hứa Văn Tổ đã đi rất sớm, chỉ cần hắn không ngốc, nhất định sẽ trực tiếp đi Doãn thành điều binh.
Binh lĩnh Doãn thành vừa ra, nhất định phải vây quanh trạm dịch hoặc đuổi theo chiếc xe ngựa này.
Nhưng hiện tại, tất cả đều yên tĩnh như vậy.
Trần Đại Hiệp tựa hồ nghĩ ra Trịnh Phàm đang suy nghĩ gì, mở miệng nói:
- Tuy rằng ta cũng không biết tại sao, nhưng ta biết, đêm nay, trạm dịch nơi đó vẫn sẽ rất yên tĩnh.
- Vì… sao?
Trịnh Phàm rất khó khăn mở miệng hỏi.
Kỳ thật, bản thân hắn không thể không động não, nếu xuất hiện tình huống như thế, hiển nhiên thế lực nội bộ của Đại Yến cùng đám thích khách này tiến hành cấu kết rồi, do đó bọn hắn đã làm đủ cách sắp xếp và che giấu.
Nơi như trạm dịch, không tính là trọng trấn quân sự gì, nhưng cũng không thể xem nó như một khách sạn phổ thông, nơi này xảy ra chuyện, dựa theo thông lệ, khẳng định rất nhanh sẽ bị quan địa phương nắm được, đồng thời sẽ có phản ứng tức thì.
Nói cách khác, thế lực nội bộ Yến Quốc cấu kết đám thích khách này, sức ảnh hưởng của nó, khẳng định không nhỏ.
Nhưng đây chính là địa phương khiến Trịnh Phàm buồn bực nhất, bởi một thế lực lớn, tại sao lại đối phó mình?
Tuy rằng Trịnh Phàm cũng không tính là thiện nam tín nữ gì, thậm chí đứng dưới góc độ của người đang nắm quyền, việc trực tiếp hạ lệnh chém giết Trịnh Phàm và bảy tên thủ hạ của hắn, cũng được nói là "Cực kỳ anh minh" cùng "Nhìn xa trông rộng" rồi.
Nhưng vấn đề là, Trịnh Phàm vẫn chưa cho rằng hiện tại có thể lực muốn phó hắn.
Nhưng Trần Đại Hiệp ngồi bên cạnh mình lại không thể giả vào đâu được.
Có điều, Xóa Hà thôn, Trịnh Phàm thật sự không biết, hắn chưa bao giờ hạ lệnh đồ sát thôn nào.
Nhưng lúc này Trịnh Phàm đã chẳng muốn giải thích gì nhiều với vị Trần Đại Hiệp này.
Nếu hiện tại hắn nói không đồ sát qua Xóa Hà thôn, vị Trần Đại Hiệp đầu óc có vấn đề này, sẽ gào một câu: Ngươi có phải giết chết Tiểu Hoa và Nữu rổi, phải không?
Trang 93# 2