Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 185: Có Động Tĩnh

Chương 185: Có Động Tĩnh



Sau đó, Trần Đại Hiệp trảm một kiếm xuống, trực tiếp chấm dứt một đời tội ác dơ bẩn của Trịnh Phàm.
Xe ngựa, đang nhanh chóng lao nhanh, trên đường ngược lại phải một ít đội buôn, cũng từng nhìn thấy một ít bách tính đi trên đường, Trịnh Phàm không gọi, càng lười phát ra ám chỉ, ảm hiệu gì rồi.
Hơn nữa, ngược lại Trịnh Phàm hi vọng Trần Đại Hiệp có thể an ổn đem hắn đến phụ cận Thúy Liễu bảo.
Thấy Trịnh Phàm trên đường này có thái độ rất ngoan ngoãn, thái độ của Trần Đại Hiệp đối với Trịnh Phàm hơi hơi mềm mại một chút.
Hắn vốn là người tốt, điểm này ngay cả Trịnh Phàm cũng không thể phủ định.
Nhưng không phải Trịnh Phàm dự định đi lừa người đàng hoàng này, bởi người đàng hoàng này dự định giết hắn.
- Người Yến Quốc các ngươi, không luyện kiếm nhiều.
Trịnh Phàm do dự một chút, đây là muốn tìm lý do nói chuyện phiếm với mình.
Suy nghĩ một chút, Trịnh Phàm rất thống khổ đáp lại nói:
- Đao… Thích hợp chém Man tộc hơn.
- Nghe nói Man tộc trên hoang mạc rất lợi hại, ta vẫn chưa từng trải qua.
- Có cơ hội có thể thử một chút.
- Thật sao?
- Đúng, đi hoang mạc rồi, nhìn Man tộc, ngươi có thể hiểu người Yến hơn.
- Cách ngươi nói chuyện, rất đặc biệt.
Trần Đại Hiệp là một người thành thực, nghe vậy, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Ngươi có thể không giết ta, ta có thể nói chuyện mỗi ngày cho ngươi.
Không phải Trịnh Phàm lập dị, kỳ thực đứa thiểu não đáng yêu như vậy, hắn không muốn bẫy người ta.
Nếu như có thể hóa địch thành bạn, cái này không thể tốt hơn.
- Ngươi nhất định phải chết.
- Tốt, ta biết rồi.
- Kỳ thực, dưới cái nhìn của ta, người Yến cùng Càn nhân cùng với Tấn nhân cùng Sở nhân, không khác nhau gì cả, đều là người.
- Nguyên bản lần này ta định đi du lịch, trước tiên đi Xóa Hà thôn, làm hai bát mỳ, sau đó đi hoang mạc Yến Quốc nhìn một cái, ai biết thôn không còn, cho nên ta định sang Yến Quốc giết ngươi, tiếp theo đi hoang mạc nhìn một cái. Nhưng khi ta biết mấy hài tử kia còn sống, ta dự định tiếp nhận các nàng, sau đó trở về Càn Quốc thu xếp cho bọn họ, hiện tại chân trái không còn, không tiện cưỡi ngựa, phỏng chừng không đi hoang mạc rồi.
Lúc Trần Đại Hiệp nói tới chuyện mất đi chân trái, không hề mang tí oán khí nào, phảng phất như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Hắn ân tình ăn hai bát mỳ, đến Yến Quốc tìm người báo thù; lại vị ba đứa trẻ không quen biết, tha mạng không giết người mù Bắc và Tiết Tam đã làm tàn phế chân hắn.
Trịnh Phàm tự nhận không thể làm đến mức độ này, hắn thậm chí còn tin tưởng phần lớn người trên cõi đời này cũng không thể làm đến mức độ này.
- Ngươi xuất thân từ môn phái nào tại Càn Quốc?
- Ta không có môn phái.
- Tự học thành tài.
- Khi ta còn bé rơi xuống vách núi không chết, ở dưỡi khe rãnh lượm một quyển kiếm phổ, tự luyện.
". . ." Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm có một loại cảm giác, hiện tại bản thân hắn đang ngồi với “Nhân vật chính” của thế giới này.
Sau đó, nhân vật chính của thế giới này, muốn giết mình.
- Vậy kiếm phổ kiếm kia ở nơi nào?
- Ngươi hỏi cái này làm cái gì, đằng nào chẳng chết rồi.
- Hiếu kỳ mà.
- Cho rồi
- Cho… rồi?
- Những năm trước đây, rất nhiều người đều tìm đến ta đòi kiếm phổ, chúng bảo nếu không đưa, sẽ giết ta, có một quyển kiếm phổ mà thôi, ta liền cho họ, sau đó nghe bọn họ nói, đây chỉ là một quyển kiếm phổ rất phổ thông. Rất nhiều người vừa bắt đầu không tin, cho rằng ta đưa ra đồ giả, cho nên tới tìm ta, còn muốn bắt ta cùng giết ta, hết cách rồi, ta chỉ có thể giết bọn họ. Sau đó, khả năng cao do bọn họ phát hiện kiếm pháp của ta không đặc biệt gì, cho nên từ bỏ không đến nữa.
Trịnh Phàm lẩm bẩm.
- Tử bỏ cái đầu ngươi, phòng chừng sợ bị ngươi giết thì có.
- Bản kiếm phổ kia xác thực rất phổ thông, ta từng đến Tấn Quốc học bổ túc, xem qua rất nhiều kiếm phổ tinh diệu, từ đó ta mới biết bản kiếm phổ kia thật sự là một đồ vật hết sức phổ thông.
Đây chính là thiên phú?
- Đáng tiếc, ta đến Yến Quốc về sau, phát hiện người nước Yến, đều không thích tu kiếm.
- Ta nhớ ta lúc trước đã nói nguyên nhân.
- Kỳ thực, kiếm thật sự không thích hợp để chém giết, trừ loại Kiếm tu như ngươi.
Thời điểm sơ khai nhất, kiếm cùng đao, kỳ thực không phân chia rõ ràng lắm, đều nói làm một, về sau kỹ thuật rèn đúc phát triển, tính thực dụng đao vượt xa kiếm.
Hiện tại, kiếm đại biểu càng nhiều, vẫn mang một loại tính chất tượng trưng, hơn nữa tương tự loại Kiếm tu như Trần Đại Hiệp này.
Hai người cứ như vậy ngồi ở trên xe ngựa, cứ trò chuyện như vậy, như hai bằng hữu đã nhận thức nhau từ lâu.
Qua một hồi lâu, Trần Đại Hiệp mở miệng nói:
- Thúy Liễu bảo hẳn không xa rồi.
- Ồ!
Trịnh Phàm đáp một tiếng.
- Ta thay đổi chủ ý rồi.
- Không giết ta?
Ta cũng có thể đổi ý.
- Ngươi vẫn phải chết? Nhưng sau khi ngươi chết, ta giúp ngươi đào mộ, lập cho ngươi một cái bia.
- Ha ha, cảm tạ nha.
- Không cần khách khí, ngươi rất thú vị, nếu như sau này ta lại đến Yến Quốc, cũng có thể thông qua bia mộ của ngươi, lại tìm đến ngươi, cùng ngươi lại nói chuyện phiếm.
- Ý kiến hay.

Trên đầu Thúy Liễu bảo, ánh sao lập lòe.
A Minh cùng Phiền Lực ngồi ở trên tường thành bảo trại, đang chơi cờ vua.
Gió lạnh vù vù thổi, bọn họ lại không để ý chút nào, rốt cuộc, bọn họ đều xem như là "Động vật máu lạnh".
- Chủ thượng, vẫn chưa trở lại.
- Nói không chừng bị vị đồng chí thân ái kia làm cảm động, lưu lại chè chén no say rồi.
- Ngươi chỉ biết sau lưng nghị luận về chủ thượng.
- Làm vòi hoa sen một tháng, mỗi lần uống nước như đang tắm, sau lưng nghị luận một tẹo thôi, quá đáng lắm sao?
- Không quá đáng.
- Được rồi.
Lương Trình suy nghĩ nói.
- Nhưng ta vẫn lo lắng chủ thượng có thể xảy ra chuyện?
- Không có chuyện gì, chủ thượng có chuyện, đơn giản có hai kết quả, một là hai chúng ta dừng chơi cờ nói chuyện, sau đó liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nổ chết; Hai là, chẳng có chuyện gì cả, trở về nằm quan tài ngủ một giấc về sau, sáng mai là một ngày mới.
- Sau đó thì sao?
- Nếu như ta và ngươi đồng thời nổ chết mà nói, cũng được đi, cũng không thống khổ gì. Nếu như chẳng có chuyện gì mà nói, chứng minh đề nghị trước kia của Phiền Lực, là chính xác, chúng ta cũng đều. . . Tự do rồi.
- Thôi chơi cờ đi, đến phiên ngươi rồi.
- Không, ta thua.
- A, cùng ngươi chơi cờ, thật vô vị.
- Tại sao ngươi không đi tìm người mù Bắc chơi cờ?
- Cùng hắn chơi cờ, càng vô vị.
- Hả? Ngươi nghe được thanh âm gì hay chưa?
Lương Trình mở miệng hỏi.
A Minh nghiêng tai lắng nghe, lắc đầu một cái, nói:
- Không có.
- Không đúng, có âm thanh, ta xác định.
A Minh lại chăm chú nghe xong một hồi, vẫn lắc đầu một cái, có điều lần này hắn bò trên mặt đất, đem lỗ tai của mình kề sát ở mặt đất, nói:
- Ha, hình như có động tĩnh, ở dưới đất.
- Đúng vậy, ở dưới đất.
- Không phải động đất chứ?
- Nếu động đất mà nói, động tĩnh sẽ không nhỏ như vậy, lại nói tòa bảo trại này do người mù Bắc tham gia thiết kế, chất lượng hẳn không có vấn đề gì.


Trang 94# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất