Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 186: Mời Nhận Lễ

Chương 186: Mời Nhận Lễ



- Nói không chừng, nói không chừng, nha, đúng rồi, ta xem qua bản thiết kế của người mù Bắc, phía dưới bảo trại này có một mật đạo, do người mù cố ý đào, một đầu kia của mật đạo thông tới rừng liễu đối diện.
- Cái này cố ý tránh, sợ bị vây thành sao?
- Thành chết, người cần sống, ta cũng không đại nghĩa đến mức vì Đại Yến đến chết không lùi.
- Kỳ thực, may mắn chúng ta chọn trận doanh tạm được, nếu sinh ra tại Càn Quốc, những tháng ngày tiếp theo hẳn rất uất ức.
- Cũng được đi, không đúng, thanh âm này có vấn đề, đừng bảo trong địa đạo có con chuột hoặc con hoẵng tiến vào nhé?
- Nếu không, ngươi thử xuỗng xem?
- Không đi.
A Minh rất dứt khoát lắc đầu một cái.
- Tại sao?
Lương Trình hỏi.
- Gian phòng thu xếp làm lối vào địa đạo, nguyên bản là gian phòng của ta, có điều sau này người mù Bắc an bài, để ta cùng Sa Thác Khuyết Thạch đổi cái gian phòng.
Nói tới đây, A Minh cùng Lương Trình đều sửng sốt một chút, đối diện nhìn nhau, hai người gần như trăm miệng một lời nói:
- Không phải Sa Thác Khuyết Thạch động chứ?

- Thôn nào?
Xe ngựa dứng tại rừng liếu, Trịnh Phàm yêu cầu như vậy.
- Đứng nóng vội, rời khỏi cánh rừng này, sẽ gần đến thôn kia rồi.
- Có phải ngươi muốn chờ binh lính bảo trại đến đây cứu ngươi hay không?
Trần Đại Hiệp hiển nhiên không ngốc.
- Đi dọc theo con đường này, ngươi ta đã phát tin tức gì với họ sao? Hơn nữa, ta đã bị thương như vậy, làm sao phát tin tức hay ám hiệu gì?
- Thủ hạ người mù kia của ngươi, hắn tựa hồ có năng lực tinh thần, có thể giao lưu không lời, mà bản lĩnh của người hầu, đại đa số đều học từ chủ nhân.
- Ngươi thật đánh giá ta quá cao rồi.
- Binh của ngươi, coi như có thể thu được tin của ngươi, cũng không kịp cứu ngươi, ta dám mang theo ngươi về nơi này, không lo lắng sẽ phát sinh chuyện bất ngờ. Chỉ cần có bất luận gió thổi cỏ lay gì đó, ngươi lập tức sẽ bị ta một kiếm chém giết.
Trịnh Phàm cười cười nói:
- Ta biết, ta biết, đại hiệp, ta bảo ngươi dừng lại tại chỗ này là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi chết, ta muốn cắm một cành liễu.
- Mùa đông cắm cành liễu, có thể sống sao?
- Vạn nhất thì sao?
- Có thể, ngươi nhanh lên một chút, chớ trì hoãn thời gian.
- Há, đúng rồi, nói đến đào hầm, ta có thể đào rộng, lớn hơn một chút, được không?
- Tận lực.
- Đại hiệp, ngươi biết tòa bảo trại hiện tại ta đang phụ trách, tại sao gọi là Thúy Liễu bảo hay không?
- Không biết.
- Vậy ta nói chuyện với ngươi một chút.
- Cũng đương, đào hố không được lớn rồi.
Trịnh Phàm mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì, trước khi chết nói thêm mấy câu, cũng coi như kiếm lời, tương truyền, 100 năm trước, sơ đại Trấn Bắc hầu từng ở đây cắm một cành liễu, chờ mong thời khắc cây liễu trưởng thành, có thể xuất quân san phảng Càn Quốc.
- Vọng tưởng.
- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không để ý tới cái này.
- Ta là người nước Càn, làm sao không thèm để ý.
- Nhưng không thay đổi được, 100 năm trước không làm, nhưng một trăm năm sau khả năng cao sắp thực hiện được rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, ta không may, chưa kịp sải bước chiến mã, vì Đại Yến ta mở mang bờ cõi, diệt Man, bình Càn Quốc, trục Vương đình, phá Thượng Kinh.
Trịnh Phàm ngậm ngùi nói.
- Đây là giấc mơ hồi bé của ta.
- Trần Đại Hiệp, ngươi hôm nay có thể giết một người ta, nhưng Đại Yến ta còn có thiên thiên vạn vạn Trịnh Phàm, ngươi không giết sạch, cũng giết không dứt!
Trần Đại Hiệp nhìn Trịnh Phàm, trong mắt, thêm ra một ít mùi vị kính nể.
- Hôm nay, ta phải cắm một cành liều chỗ này, ngày sau, chờ lúc cảnh liễu này trưởng thành, Hoàng Đế và Quý phi Càn Quốc các ngươi có thể bị áp giải tới đây, tranh thủ nghỉ chân.
Trần Đại Hiệp có vẻ kính nể nói:
- Tuy rằng ta muốn giết ngươi, nhưng ta không phải không thừa nhận, đứng ở lập trường của Yến Quốc mà nói, ngươi thật khiến người ta kính nể.
Nói hết, Trần Đại Hiệp cầm kiếm hành lễ đối với Trịnh Phàm, Trịnh Phàm lườm Trần Đại Hiệp một cái.
Nghĩ thầm oa nhi nầy dễ bị lừa gạt như vậy, không trách không hiểu tường tận tới đây giết ta?
Chẳng lẽ, chỉ thiếu thông minh, mới có thể trở thành cao thủ?
- Đại hiệp, giúp ta bẻ một cành liễu xuống.
Trần Đại Hiệp nghe vậy, xuống xe ngựa, đưa tay bẻ gãy một cành liễu.
- Cắm ở nơi đó đi, chỗ hơi trũng kia kìa.
Trần Đại Hiệp gật đầu, tuy rằng hắn đã xuống xe, để Trịnh Phàm một người trên xe ngựa, nhưng điểm ấy khoảng cách đối với hắn mà nói, chỉ cần một kiếm mà thôi.
Coi như lúc này có một đám Thiết kỵ lao ra từ Thúy Liễu bảo, hắn vẫn có thể ung dung chém đầu Trịnh Phàm rồi rời đi.
Người có bản lãnh, mới tự tin.
Trần Đại Hiệp đem cành liễu cắm trên mặt đất, đứng lên, vỗ tay một cái.
Trịnh Phàm dựa vào xe ngựa, Trịnh Phàm nhìn Trần Đại Hiệp, rất nghiêm túc nói:
- Người của Xóa Hà thôn, thật sự không phải ta giết, ta xin thề.
Lúc này trên mặt của Trần Đại Hiệp lộ ra vẻ không vui, nói:
- Vào lúc này, còn muốn nguỵ biện?
- Ta không hề ngụy biện.
- Mau chóng nói cho ta vị trí của các nàng, ta có thể đào mộ cho ngươi.
- Trần Đại Hiệp, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi, có thể tha cho ta hay không!
Trần Đại Hiệp giơ lên kiếm, nói:
- Tiểu Hoa các nàng, có phải đã chết rồi phải không?
Trịnh Phàm hô to:
- Hôm nay, ngươi thả ta, ta đảm bảo ngươi có thể an toàn rời khỏi Yến Quốc!
- Tiểu Hoa các nàng, đã chết rồi hoặc bị ngươi bán, phải không?
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Không, ta không bán các nàng, cũng không giết các nàng, điểm này, ta có thể bảo đảm.
Trần Đại Hiệp thở phào nhẹ nhõm nói:
- Vậy thì tốt, nhanh mang ta đi đón các nàng một chút, ta có thể đào cho ngươi một chiếc hố rộng rãi để ngươi nằm thoải mái.
Trịnh Phàm nở nụ cười, liều mạng dùng tất cả sức lực của bộ thân thể đã trọng thương này, hô lớn:
- Trần Đại Hiệp, có qua có lại mới toại lòng nhau, đây là cái hồ ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, xin ngươi. . . Vui lòng nhận!
Dưới mặt đất, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào.
Gào!!!!!
Người mù Bắc đối với thiết kế Thúy Liễu bảo, thật sự bỏ ra không ít công sức, tính phòng ngự của Thúy Liễu bảo không phải thức mà người mù Bắc truy cầu, bởi hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cố thủ tại đây đến chết, không đề cập Càn Quốc bên kia có thể chủ động công kích tới đây, coi như thật sự có một ngày quân địch đánh tới, nếu đối phương thế lớn, cùng lắm mang theo toàn bộ thủ hạ và tài sản chạy trốn.
Nhưng tại phương diện chi tiết nhỏ, người mù Bắc lại đặc biệt lưu tâm, bao quát cả mật đạo này, người mù Bắc đã báo cáo Trịnh Phàm một lần, thậm chí cố ý mang Trịnh Phàm đi xem thử một lần.
Nơi đó vốn là gian phòng của A Minh, nhưng lúc hắn đi Càn Quốc, người mù Bắc để A Minh cùng Sa Thác Khuyết Thạch đổi gian phòng, điều này khiến hắn đi nhầm gian phòng của Sa Thác Khuyết Thạch sau khi trở lại.
Sau đó, người mù cũng từng giải thích với Trịnh Phàm, nói thứ nhất để cho Sa Thác Khuyết Thạch đến trấn áp lối vào mật đạo cực kỳ quan trọng, thứ hai, chủ yếu thuận tiện cho Sa Thác Khuyết Thạch đi ra.


Trang 94# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất