Chương 187: Sa Thác Khuyết Thạch Với Trần Đại Hiệp
Đại khái để Sa Thác Khuyết Thạch ra sân với phương thức từ trên trời rơi xuống, tạo ra tính bất ngờ.
Dựa theo cách nói của người mù Bắc là, vạn nhất thật sự có ngày nào đó cần đem hi vọng ký thác trên người Sa Thác Khuyết Thạch, hắn có thể thức tỉnh hay không vẫn chưa nói, trước tiên phải chuẩn bị tình huống thuận lợi nhất, hắn thức tính đồng ý giúp Trịnh Phàm cũng như giúp bọn hắn.
Nói chung, tình huống bình thường, sau khi biến thành cương thi, đầu óc đều sẽ trở nên hơi đần đần một tí.
Hơn nữa sau khi Sa Thác Khuyết Thạch tỉnh dậy, muốn ra hỗ trợ cứu người còn phải trước tiên đập tường. . .
Cho nên, bên trong của Sa Thác Khuyết Thạch không chỉ có mật đạo phía dưới, còn kết nối với một ống xuất khí lớn, cũng liên kết với miệng ống khói nhà bếp của Thúy Liễu bảo.
Cứ như vậy, nếu Sa Thác Khuyết Thạch thật sự có một ngày sẽ thức tỉnh, lên trời xuống đất, hắn đều có thể nhanh chóng đi ra, không cần phá nhà.
Mà Trịnh Phàm đem Trần Đại Hiệp dẫn tới nơi này, mục đích, chính là muốn dùng cường giả lợi hại hơn trấn áp tên cường giả đã trấn áp mình.
Có điều, việc Sa Thác Khuyết Thạch liệu sẽ"Thức tỉnh", liệu sẽ xuất thủ cứu mình hay không, thậm chí có thể cảm ứng được tình huống bên này hay không, Trịnh Phàm vẫn không rõ ràng.
Sa Thác Khuyết Thạch rốt cuộc không phải cha nuôi của mình, người ta đã chết rồi, đã biến thành cương thi.
Ai biết hắn có thể như trước đây vì vài bữa cơm của mình, bận bịu đập nát xe ngựa của Hứa Văn Tổ, phối hợp với mình diễn kịch "Cứu" Lục hoàng tử.
Nhưng đây thật sự là cách duy nhất trước mắt cứu hắn.
Trịnh Phàm tin tưởng nếu mình muốn dao động người ta đi Nam Vọng thành, Trần Đại Hiệp nhất định sẽ không nói hai lời trước tiên một kiếm chém mình.
Thậm chí ngay lúc Trịnh Phàm để Trần Đại Hiệp đến phía lối ra của mật đạo cắm cành liễu, hắn cũng không rõ Sa Thác Khuyết Thạch rốt cuộc đã thức tính hay chưa, khi Trịnh Phàm hô lên một tiếng: ". . . Xin ngươi vui lòng nhận", hắn kỳ thật đã chuẩn bị tâm lý bị chém đầu rồi.
Nhưng lúc hắn vừa dứt lời, phía dưới hố kia rít lên tiếng gào, Trịnh Phàm biết,
Minh thắng cược rồi.
Một dòng nước ấm chảy dập dờn trong đáy lòng của Trịnh Phàm, coi như tính cả loại quan hệ phu thê và cha mẹ, ai có thể cam tâm tình nguyện dù cho đến chết rồi vẫn muốn đi bảo vệ ngươi?
Có điều, loại cảm động này không kéo dài quá lâu đã bị cắt đứt, kiếm của Trần Đại Hiệp, đến rồi.
Kiếm của Trần Đại Hiệp rất nhanh, phi thường phi thường nhanh.
Lúc trước hắn nói với Trịnh Phàm quá, không quản Trịnh Phàm chơi trò gì, hắn đều có thể trong nháy mắt chém đầu Trịnh Phàm xuống.
Hắn quả thật có tư cách nói câu này, cũng quả thật có năng lực nói câu này.
Nhưng lúc kiếm của hắn sắp đâm trúng Trịnh Phàm, dưới chân hắn có một luồng sát khí mạnh mẽ phát tiết ra.
Một chiêu kiếm này tự nhiên có thể giết chết Trịnh Phàm, nhưng nếu hắn cố đấm ăn xôi, thời khắc tiếp theo sẽ bị xé nát.
Không phải Trần Đại Hiệp nhát gan, hắn mất đi một chân vẫn còn bình tĩnh tự nhiên, đối với Trần Đại Hiệp, nhát gan không có trong từ điển của hắn.
Hắn chẳng qua cảm thấy, hiện tại mình chưa thể chết, bởi hắn còn ảo tưởng đi cứu Tiểu Hoa các nàng.
Cho nên Trần Đại Hiệp thu kiếm, đồng thời cũng lùi về sau.
Khi thân hình của Trần Đại Hiệp lui về phía sau hơn mười trượng đứng lại, hắn phát hiện chỗ mình đứng lúc trước, xuất hiện một hố sâu.
Bên cạnh hố sâu, có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng da.
Thể trạng người đàn ông trung niên kia rất lớn, rất đồ sộ, đặc biệt con mắt của hắn, chỉ có màu đen đơn thuần di chuyển, quanh thân của hắn có sát khí nồng nặc tràn ngập.
Trịnh Phàm ngồi dựa trên xe ngựa, vừa mới mới trải qua sinh tử trong nháy mắt, lúc này nhìn bóng lưng Sa Thác Khuyết Thạch trước mặt mình, trong lòng bách vị tạp trần.
Nếu có thể, hắn hi vọng Sa Thác Khuyết Thạch vẫn là nam tử lôi thôi kia, mỗi ngày đến giờ ăn cơm, đến đúng giờ chờ bữa.
Nhưng có vài thứ, đã không thể quay lại, trong lòng Trịnh Phàm cũng rõ ràng, sau khi Sa Thác Khuyết Thạch biến thành cương thi, đã không còn là bản thân Sa Thác Khuyết Thạch nghiêm ngặt về ý nghĩa, hiện tại hắn càng giống Dã thú còn chút tư duy hơn.
Thật ra không phải hoàn toàn không có cách nào để Sa Thác Khuyết Thạch trở thành cương thi có tư tưởng của mình, đồng thời kế thừa toàn bộ suy nghĩ trước đây, nhưng độ khó quả thật quá lớn.
Hy vọng duy nhất, chính là đợi Lương Trình khôi phục trạng thái toàn thịnh, lấy thân phận thủy tổ cương thi thay đổi mệnh cách cương thi của Sa Thác Khuyết Thạch, nhưng đó là chuyện quá xa xôi rồi.
Kiếm của Trần Đại Hiệp đặt ngang trước người, mở miệng nói:
- Ngươi lừa ta.
Không biết làm gì, lúc nghe được câu này, trong lòng Trịnh Phàm cảm thấy hơi xấu hổ.
Người đàng hoàng, người hiền lành, rất dễ dàng làm cho người ta đau lòng.
Nhưng Trịnh Phàm thật sự không có lựa chọn khác, không lừa hắn, không dao động hắn, mình và người mù cùng với Tiết Tam, đều phải chết với dưới kiếm của hắn.
- Ngươi đi đi, ta không muốn giết ngươi.
Trịnh Phàm mở miệng nói.
Từ khi thức tỉnh trên thế giới này đến nay, Trịnh Phàm hắn từng giết người, cũng cổ vũ quân lính diệt cả nhà người ta tại Hổ Đầu thành, còn suất quân giết vào nội địa Càn Quốc.
Nhưng vào lúc này, Trịnh Phàm động lòng trắc ẩn, không phải hắn không có lòng tin đối với Sa Thác Khuyết Thạch, đơn thuần chỉ là, trong lòng hắn hi vọng vị kiếm khách này có thể sống sót rời khỏi nơi này.
- Ta sẽ không đi.
Trần Đại Hiệp vẫn rất quật cường.
Trịnh Phàm thở dài, nói:
- Được rồi, ta sẽ đào cho ngươi một cái hố chôn thật rộng, còn xây mộ lập bia cho ngươi, ngày này năm sau, ta sẽ mang theo rượu đến, tìm ngươi nói chuyện phiếm.
Cái này đều là đãi ngộ Trần Đại Hiệp đáp ứng khi Trịnh Phàm chết, Trịnh Phàm cũng trả lại.
- Ha ha, tốt.
Trần Đại Hiệp động thủ, hắn giơ kiếm hướng về phía Sa Thác Khuyết Thạch.
Lúc trước, Trịnh Phàm là phương bị ăn hành, nói thật, , lúc đó chỉ lo một lòng một dạ bị ngược, vẫn không có tinh lực thưởng thức kiếm thuật của người ta.
Kiếm của Trần Đại Hiệp quấn quanh lên từng đạo từng đạo kiếm hoa, giống như từng sợi từng sợi lưu quang bắt đầu tiêu tán, đó là kiếm cương khủng bố, trong khoảnh khắc có thể xoắn nát mất bộ giáp trụ tinh xảo.
Sa Thác Khuyết Thạch không hề lui lại, thậm chí, hắn chủ động bước một bước về phía trước.
Oanh!
Một cước đạp xuống, mặt đất rừng liễu phát ra tiếng rung động.
Sát khí bắt đầu ngưng tụ trước người Sa Thác Khuyết Thạch, tầm mắt nhìn qua nơi này sẽ bị mạnh mẽ vặn vẹo.
Kiếm khí Trần Đại Hiệp tung hoành ngang dọc, từng đạo từng đạo kiếm cương giống như ngân xà loạn vũ, nhưng nhìn kiếm cương hung hãn như vậy, nhưng trước vòng xoáy sát khí của Sa Thác Khuyết Thạch, trong nháy mắt bị chôn vùi.
Sa Thác Khuyết Thạch giơ tay lên, nắm chặt nắm đấm.
Trịnh Phàm từng chứng kiến Sa Thác Khuyết Thạch tới Trấn Bắc hầu phủ gõ cửa, cùng từng chứng kiến Sa Thác Khuyết Thạch xung phong chém giết bên trong mấy ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân, khi đó cách chiến đấu của Sa Thác Khuyết Thạch rất đơn giản thô bạo, trước mắt Sa Thác Khuyết Thạch đã biến thành cương thi, phương thức chiến đấu hiện tại của hắn càng trực tiếp hơn so với trước!
Mặt đất dưới chân, bắt đầu sôi trào lên, khi Sa Thác Khuyết Thạch vung lên nắm đấm bắt đầu xung phong, phảng phất gió đều phải nhường đường trước hắn.
Đây là một đòn, nắm đấm nhanh hơn cả kiếm!
Trang 95# 1