Chương 188: Kết Thúc (Thượng)
Lúc trước Trần Đại Hiệp chủ động triển khai thế tiến công, bắt đầu không tự chủ được lùi về sau, quy tắc của hắn không cho phép hắn lùi về phía sau, nhưng chuyện này không có nghĩa lúc đánh nhau, một mực phải tiến lên chọi cứng.
Thời khắc lùi về sau, kiếm của Trần Đại Hiệp trong chớp mắt đã bố trí xuống mười ba đạo kiếm cương phòng ngự, cái này đã đủ chứng minh Trần Đại Hiệp coi trọng tên Sa Thác Khuyết Thạch cỡ nào.
Nhưng mà, Sa Thác Khuyết Thạch căn bản không dùng nắm đấm phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Hắn giơ cao lồng ngực của mình, ngẩng đầu lên, dùng một loại phong thái cuồng bá lấy thân thể mở đường!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!!
Từng đạo từng đạo kiếm cương phòng ngự, va chạm ở trên thân thể của Sa Thác Khuyết Thạch.
Tứ Nương là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nàng không chỉ dệt kim ti nhuyễn vị giáp cho Trịnh Phàm và những Ma Vương khác, thậm chí bên trong áo khoác da thú của Sa Thác Khuyết Thạch cũng có một tầng.
Nhưng áo choàng nửa người trên của Sa Thác Khuyết Thạch, đúng lúc này bị xé rách hoàn toàn, thân thể nửa người trên của hắn lần lượt bị kiếm cương gột rửa, va chạm mạnh liệt như kim thiết, phát ra từng đạo từng đạo ma sát chói tai.
Từng hoa văn màu trắng và từng đạo khe hở xuất hiện bên trên lồng ngực của Sa Thác Khuyết Thạch, nhưng hắn vẫn quyết chí tiến lên!
Võ giả, cương thi đều có một điểm giống nhau, đó chính là thể phách, đó là điểm bọn họ dựa dẫm.
Trong chiến tranh, tướng lĩnh nhức đầu nhất, kỳ thực không phải đối phương có loại hình cường đại như Ma Pháp sư hay Luyện Khí sĩ cường đại hay không, mà chính là Võ phu!
Các loại hình cường giả khác nhau, bọn họ tự nhiên rất đáng sợ, thế nhưng ở trong chiến tranh quy mô lớn, bọn họ kỳ thực rất yếu đuối.
Có thời điểm, một đạo tên lạc có thể gạt bỏ tính mạng của một Ma Pháp sư cường đại.
Nhưng Võ Phu, cấp cao Võ Phu, trừ phi ngươi dùng tồn tại ngang cấp đi làm thịt hắn, bằng không chỉ có cách điều động quân mã đi tiêu hao hắn.
Võ giả cấp cao chân chính, lấy thể phách làm căn cơ, quả thật cực kỳ khó giết.
Mà hiện tại Trần Đại Hiệp do chân trái hắn chỉ là một vỏ kiếm, tự nhiên di chuyển và thân pháp chịu hạn chế rất lớn, cho nên từng đạo phòng ngự của hắn bị phá tan về sau, hắn cũng không thể kéo dài khoảng cách với Sa Thác Khuyết Thạch nữa, trái lại Sa Thác Khuyết Thạch bên này không ngừng rút ngắn tiến lên.
Rốt cuộc, nắm đấm Sa Thác Khuyết Thạch giơ lên rất lâu đã hướng về phía trước, nện xuống!
Bốn đạo phòng ngự cuối cùng như giấy mỏng, trong khoảnh khắc tan rã ba đạo, còn đạo phòng ngự cuối cùng đã tràn ngập nguy cơ.
Đây chính là chỗ Kiếm tu cực kỳ lúng túng, con đường Kiếm tu được ng nhận mạnh mẽ cùng ác liệt, nhưng thân thể của bọn họ, tuy rằng so với Ma pháp sư Luyện Khí sĩ cưỡng hãn hơn nhiều, nhưng so sánh với thể phách của Võ giả chân chính, vẫn yếu ớt như thường.
Lúc nắm đấm của Sa Thác Khuyết Thạch đánh ra, tất cả các phương hướng đều bị khí thế của hắn phong tỏa lại.
Điều này cũng mang ý nghĩa nó đã đóng kín hết cả đường lui của Trần Đại Hiệp.
Hiện tại Trần Đại Hiệp không còn lựa chọn nào khác, giống như lúc hai xe va chạm nhau, nếu đánh tay lái, ngươi càng chết thảm hại hơn, nhưng nếu không làm vậy, ngươi chỉ có thể nhắm mắt chờ tông vào đối phương.
Trần Đại Hiệp đã không có đường lui, thân là kiếm khách, hắn cũng không ngờ đối phương vừa xuất hiện, vòng thứ nhất đối mặt, lần thứ nhất giao chiến, đối phương cũng đã lấy phong thái hung hăng, không hề thăm dò gì, biến cục diện trở thành quyết chiến chân chính!
Trường kiếm đâm về phía trước, mũi kiếm chỉ về nắm đấm của Sa Thác Khuyết Thạch.
Khí huyết quanh thân của Trần Đại Hiệp đều truyền vào trong trường kiếm, trường kiếm cũng phát ra một tiếng kêu run, mỗi một thanh kiếm được tạo ra, kỳ thực chúng đều có linh hồn thuộc về mình, tuy không phải thanh kiếm nào cũng đạt đến mức độ tuyệt thế danh kiếm, nhưng chỉ cần chúng trong tay kiếm khách chân chính, chúng sẽ cùng chủ nhân của mình đạt thành niềm tin, hòa cũng với nhau.
Trên trường kiếm, giống như hiện ra bạch Phượng Hoàng, giương cánh gào thét lên.
Oanh!!
Mũi kiếm va chạm với nắm đấm tại một chỗ.
Răng rắc. . .
Nắm đấm của Sa Thác Khuyết Thạch bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, qua Lương Trình cùng Tứ Nương đồng thời tu bổ thân thể, cơ thể hắn xuất hiện sơ hở nhỏ.
Nhưng mà, trường kiếm phát ra một tiếng rên rỉ về sau.
Ầm!
Trực tiếp đứt đoạn!
Tại sao tính thực dụng của kiếm không cách nào sánh với đao?
Bởi vì nó quá giòn, dễ dàng gãy.
Thời khắc này nó vẫn bị gãy, dù cho chủ nhân của nó, là một tên kiếm khách mạnh mẽ.
Thời khắc thân kiếm đứt đoạn, Trần Đại Hiệp cũng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cả người run lên, lập tức giống diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Tất cả lỗ chân lông trên người hắn đều tràn ra máu, trong phút chốc, thậm chí không đợi Trần Đại Hiệp rơi xuống đất, quần áo của hắn đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Hiện tại Sa Thác Khuyết Thạch xác thực chưa đạt đỉnh phong, tuy rằng có Đại Tế tự và một đám tế tự Vương đình hô hoán, tuy rằng có Lương Trình đầu thủy tổ cương thi này tu bổ, nhưng khẳng định Sa Thác Khuyết Thạch hiện tại không cách nào so sánh khi hắn còn sống.
Nhưng Trần Đại Hiệp mới vừa phế bỏ một chân trái, bản thân bị trọng thương, vừa mới bắt đầu bị Sa Thác Khuyết Thạch mãnh mẽ kéo gần khoảng cách, phải đối cứng với hắn, rơi vào kết cục thảm bại.
Khả năng duy nhất để Trịnh Phàm không ngờ tới chính là, cuộc tỉ thí này sẽ kết thúc nhanh như vậy.
Không xuất hiện cảnh tượng song phương đại chiến mấy trăm hiệp, cũng không thấy Sa Thác Khuyết Thạch ngang dọc xông tới bên trong mấy ngàn
Thiết kỵ, tất cả chỉ là một bức ảnh, ngươi công một lần, ta cũng tới một lần, thắng bại, xuất hiện rồi.
Gia!!!
Xung quanh cách rừng liễu, truyền đến tiếng móng ngựa rầm rầm, đây là người biết bên trong rừng liễu xảy ra chuyện nên phái người đuổi tới.
Lúc trước Sa Thác Khuyết Thạch xuất hiện tạo ra tiếng vang, tự nhiên truyền ra rất xa, không thể không kinh động bảo trại.
Các Man binh chen chúc tới, bốn người đi đầu xung phong chính là Tứ Nương Lương Trình A Minh Phiền Lực.
Bọn họ nhìn thấy Trịnh Phàm trên xe ngựa về sau, lập tức giục ngựa vọt tới.
Sa Thác Khuyết Thạch đi về phía trước, Trần Đại Hiệp dĩ nhiên nằm trên đất không thể động đậy, thắng bại đã phân, hiện tại là thời gian người thắng cuộc thu gặt chiến lợi phẩm.
Trịnh Phàm do dự một chút, mở miệng hô:
- Dừng lại!
Sa Thác Khuyết Thạch dừng lại.
Tứ Nương từ trên lưng ngựa nhảy đến xe ngựa, trước tiên kiểm tra thương thể của Trịnh Phàm.
- Chủ thượng, tại sao ngài lại bị thương thế này?
Bốn phía Man binh cũng bao vây quanh, trong đó có một ít Man binh tựa hồ nhận thức Sa Thác Khuyết Thạch, khi bọn họ nhìn thấy Tả Cốc Lễ Vương xuất hiện tại đây, trong đội ngũ lúc này xuất hiện một chút rối loạn, thậm chí có người định xuống ngựa quỳ lạy.
- Nơi này chỉ có một chủ nhân duy nhất, bao quát cả Tả Cốc Lễ Vương của các ngươi, cũng phải nghe lệnh hành sự!
Lương Trình lập tức dùng tiếng Man quát.
Các Man binh lập tức khống chế lại tâm tình của chính mình.
Kỳ thực, cũng khó trách các Man binh xuất hiện loại rối loạn này, bởi sự tồn tại của Sa Thác Khuyết Thạch, Trịnh Phàm vẫn chưa công bố cho đám người Man tộc kia biết, mà dọc tuyến đường từ bắc xuống nam, Sa Thác Khuyết Thạch vẫn bị bọc trong quan tài.
Trang 95# 2