Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 189: Kết Thúc (Hạ)

Chương 189: Kết Thúc (Hạ)



- Hắn là ai?
A Minh hơi ngạc nhiên nhìn về phía “Huyết nhân” nằm trên mặt đất kia, không kìm lòng được lè lưỡi liếm liếm môi mình.
Mùi máu tươi này, thơm ngon.
- Giết hắn!
Tứ Nương lập tức hô.
Bốn phía Man binh lập tức chuẩn bị xung phong đi cắt lấy thủ cấp của Trần Đại Hiệp.
- Lui ra hết!
Trịnh Phàm mở miệng nói, bởi vì âm thanh rất nhẹ, cho nên Tứ Nương lập tức hô lại:
- Chủ thượng có lệnh, lui ra!
Các Man binh lại lập tức rụt trở về.
- Nhấc ta đi qua.
Tứ Nương nghe vậy, hai tay ép xuống.
- Thay tư thế khác.
Trịnh Phàm không muốn ngay trước mặt thủ hạ mình, để Tứ Nương ôm mình như ôm công chúa được.
A Minh bên người lập tức đem tay nâng Trịnh Phàm lên, để Trịnh Phàm tựa ở trên người hắn, xuống xe ngựa.
Tư thế này, có vẻ đẹp đẽ hơn nhiều.
- Đi qua.
Dưới mệnh lệnh của Trịnh Phàm, A Minh đỡ Trịnh Phàm đi tới phía sau Sa Thác Khuyết Thạch, khoảng cách đã rất gần huyết nhân Trần Đại Hiệp rồi.
- Chà chà, tên này quả nhiên là một tên kiếm si, thật đặc sắc.
A Minh theo bản năng cà khịa nói.
- Ta. . . Không giết người của Xóa Hà thôn.
Trịnh Phàm mở miệng nói.
Trần Đại Hiệp có chút khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Phàm đứng sau lưng Sa Thác Khuyết Thạch, há miệng ra, lộ ra hàm răng tràn đầy máu tươi, nói:
- Ngươi. . . Lại đây. . . Nói với ta. . .
A Minh không động, Trịnh Phàm cũng không hạ lệnh nói nâng mình đi qua.
Trần Đại Hiệp nở nụ cười, khó nhọc nói:
- Ngươi tới. . . Ta không. . . Không giết ngươi. . .
A Minh đang chuẩn bị cười, lại chợt nghe Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Dìu ta tới.
A Minh hơi sửng sốt nhìn về phía chủ thượng, đây điên rồi sao?
- Dìu ta. . . Đi qua, đây là mệnh lệnh.
A Minh do dự một chút, vẫn khẽ cắn răng, nâng Trịnh Phàm đi qua người Sa Thác Khuyết Thạch, sau đó tới trước người Trần Đại Hiệp.
Người toàn trường đều nín thở, đặc biệt là đám người A Minh, bọn hắn không biết tại sao Trịnh Phàm tự nhiên ngu đi tới chịu nguy hiểm như như vậy, đặc biệt bọn hắn đều biết Trịnh Phàm làm người không để ý mặt mũi chút nào.
Trịnh Phàm nhìn Trần Đại Hiệp nằm trên mặt đất, hắn trịnh trọng nói:
- Người của Xóa Hà thôn, thật sự không phải ta giết, ngươi khẳng định lầm rồi.
Nụ cười trên mặt Trần Đại Hiệp thu lại nói:
- Ngươi vừa mới lừa ta…
Đột nhiên, một tia huyết kiếm tự thành hình trong lòng bàn tay của Trần Đại Hiệp, lúc này tỏa ra sát ý kinh người!
A Minh thấy thế, lập tức đem Trịnh Phàm kéo đến phía sau mình, bản thân che trước người Trịnh Phàm.
Trong mắt Trịnh Phàm cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mẹ nó! Thằng thiểu não này học cái xấu rồi!
Lúc này tâm ý vô cùng hối hận lập kín ngực Trịnh Phàm, hắn nghĩ cả cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên hắn "Tùy hứng", muốn biến thành một người hùng, tỏa ra khí khái và mị lực.
Nhưng tinh tướng không thành ngược lại bị hại!
Thời khắc này, Trịnh Phàm không thể không suy nghĩ laị, Trần Đại Hiệp rốt cuộc học cái xấu của ai rồi?
Không khí, vào lúc này phảng phất ngưng trệ.
Sa Thác Khuyết Thạch bắt đầu động, Tứ Nương, Lương Trình cùng Phiền Lực cũng bắt đầu động, thậm chí ngay cả Man binh trong phạm vi điều giơ cung tên trong tay lên, nhưng hiển nhiên vì nguyên nhân khoảng cách, bọn họ không kịp!
Căn bản, không kịp!
Nhưng, trong nháy mắt kế tiếp, huyết kiếm ngưng tụ trong lòng bàn tay Trần Đại Hiệp… Trực tiếp biến mất!
Nguy cơ, sát cơ, chớp mắt trừ khử.
Đầu Trần Đại Hiệp lần thứ hai đập xuống mặt đất, vô lực nói:
- Ngươi sẽ lừa người. . . Nhưng. . . Trần Đại Hiệp ta. . . Một đời thủ tín.
Hứa Văn Tổ mang theo binh trở lại trạm dịch, hắn mang đến không phải trú quân của Doãn thành, mà là quận binh của Nam Giao quận bên trong Doãn thành.
Quan địa phương Yến Quốc hơi hỗn loạn, quan chính, quan phụ, cộng thêm chức quan khen thưởng dùng tính chất tượng trưng khen thưởng động viên cho môn phiệt gia, chung quy khiến người ta cảm thấy quan lại như một món thập cẩm.
Có điều, quân đội của Yến Quốc được biên chế rất ngắn gọn, tổng cộng chia làm tam đại quân, một là Trấn Bắc hầu phủ quản lí Trấn Bắc quân, hai là Cấm quân, ba là Tĩnh Nam quân đóng trú tại Ngân Lãng quận.
Ba nhánh quân đội này, có thể được xưng là dã chiến quân vương bài của Yến Quốc, thậm chí nói không ngoa là hòn đá tảng trấn giữ Yến Quốc.
Trấn Bắc quân nhận Trấn Bắc hầu phủ hạn chế, trình độ nhất định, thậm chí có thể không nghe chiếu lệnh của Yến Hoàng, mà Cấm quân và Tĩnh Nam quân đều độc chiếm trong tay các đời Yến Hoàng.
Dưới ba nhánh quân đội này, chính là quận binh, thực lực và trang bị giữa các quận binh chênh lệnh nhau rất lớn, Thiên Thành quận làm nơi đóng Kinh đô, đo Đại hoàng tử thống lĩnh quận binh Thiên Thành quận, tự nhiên độ trung thành, trang bị đều thượng đẳng, mà những quận binh các quận còn lại, bất luận tố chất hay phương diện khác đều bị gia tộc địa phương thẩm thấu, không thể đánh giá cụ thể, chi tiết được.
Tiếp xuông, chính là bộ đội Thủ bị thuần túy trông coi địa phương, tương tự với quân coi giữ của Hổ Đầu thành Thủ bị binh Thúy Liễu bảo Ngân Lãng quận của Trịnh Phàm. Nhưng nói trắng ra, bảy phần mười đều là thịt trong chén đại gia tộc môn phiệt của địa phương, tỷ như Kê Thối bảo của Tả Kế Thiên, hoàn toàn dựa vào Tả gia chống lưng.
Theo lý thuyết, Hứa Văn Tổ rời đi trước, khẳng định đã đi gọi người, hẳn gọi thủ binh Doãn thành gần nhất, nhưng kết quả thủ binh Doãn thành không tới, quân đội đến xác thực là quận binh Ngân Lãng quận bên trong Doãn thành.
Trong này, đã có thứ rất đáng giá cần cân nhắc tới.
Nguyên bản, Hứa Văn Tổ là định đem Tiết Tam cùng người mù Bắc đưa tới chỗ quan y phụ cận trị thương, lại bị người mù Bắc từ chối, người mù Bắc kiên trì phải về Thúy Liễu bảo.
Hứa Văn Tổ đáp ứng rồi, hắn tự mình cùng hai tên giáo úy quận binh suất lĩnh tám trăm quận binh đi tới Thúy Liễu bảo trước, còn người mù Bắc và Tiết Tam được chở trên xe ngựa đi về Thúy Liễu bảo sau.
Đợi lúc người mù Bắc và Tiết Tam đến Thúy Liễu bảo, trời đã hửng sáng, lúc xe lái vào Thúy Liễu bảo vừa gặp phải Hứa Văn Tổ gương mặt âm trầm lĩnh quân rời đi, nhìn phương hương hắn, hẳn đi thẳng về Nam Vọng thành.
A Minh và Lương Trình, mỗi người ôm Tiết Tam và người mù Bắc về gian phòng.
Tứ Nương dùng kéo cắt mở toàn bộ quần áo trên người người mù Bắc, sau đó lấy ra chỉ may vá khâu vết thương khủng bố trên người người mù Bắc.
Lương Trình đang giúp Tiết Tam nối lại và cố định xương, đồng thời dặn dò Phiền Lực đi bên ngoài lấy đá phiền về.
A Minh cũng không nhàn rỗi, đem sự tình nói với người mù Bắc.
Người mù Bắc vừa nghe vừa đang suy tư, Tứ Nương đang khâu vết thương lại cho hắn, ân cần nói:
- Đừng tiếp tục nghĩ nữa, chờ ta khâu xong vết thương rồi nghỉ ngơi.
Người mù Bắc lắc đầu một cái, nói:
- Không nghỉ ngơi được, chí ít, hiện tại còn chưa nghỉ ngơi được, tên Trần Đại Hiệp kia cũng đưa vào bên trong bảo trại chứ?
- Ừm, dựa theo chủ thượng dặn dò, đã cho hắn ít thuốc, chủ thượng đã ngủ, đại khái do Ma Hoàn phụ thể về sau, thân thể rơi vào trạng thái yếu nhược cần nghỉ ngơi.


Trang 96# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất