Chương 190: Phong Ba Lên
Người mù Bắc gật gù, nói:
- Tên Trần Đại Hiệp kia, tuy rằng hơi ngốc, lỗ mãng, nhưng tóm lại là một người đàng hoàng, không sai, chủ thượng làm như vậy là đúng.
- Làm đúng cái gì, lúc trước chủ thượng A Minh nâng hắn đi tới gần người kia, kém chút bị người kia trước khi chết, kém làm đệm lưng.
Người mù Bắc lắc đầu nói:
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chủ thượng làm như thế, có thâm ý của hắn bên trong.
- Ngươi đang ca ngợi chủ thượng, hay đang trấn an chính mình?
A Minh hỏi.
- Cả hai đi.
Người mù Bắc dừng một chút, cắn răng, hiển nhiên, Tứ Nương đang khâu vết thương trên người mình, cảm giác đau đớn vẫn còn rất mãnh liệt, nhưng người mù Bắc vẫn cố gắng nói:
- A Minh, ngươi lập tức đi liên hệ tên Liên lạc viên mà Lục hoàng tử lưu lại, để thám tử của bọn hắn tại Càn Quốc thử đi thăm dò một chút, Xóa Hà thôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đặc biệt nói cho người kia biết, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất điều tra.
- Hừm, tốt.
Người mù Bắc lại há miệng, nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt tiếp tục nói:
- Trần Đại Hiệp bên kia, cho hắn loại thuốc tốt nhất trị thương, điều hai tiểu nương tử ngày đêm giám sát hầu hạ hắn. Cho loại đãi ngộ tốt cho một tên kém chút giết chết mình, người bình thường, vẫn khó làm được.
- Ta biết rồi.
Tứ Nương đáp.
Nàng huấn luyện ra nhóm tiểu nữ này, hiện tại để bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rất khó, nhưng việc chăm sóc người bị thương, không thành vấn đề.
- A Trình, dặn dò Man binh dưới tay, sự tình Sa Thác Khuyết Thạch và Trần Đại Hiệp đồng thời bên trong bảo trại chúng ta, tuyệt đối không cho phép truyền ra ngoài, các ngươi đã nói với Hứa Văn Tổ rằng Trần Đại Hiệp bị các ngươi đuổi đi, ta cảm thấy Hứa Văn Tổ sẽ không tin hoàn toàn, nhưng hắn sẽ không đi truy cứu cái này.
- Được rồi.
Lương Trình đáp lại.
- Chuyện lần này, quá quỷ dị, dây dưa thế lực rất lớn, mặc dù mục tiêu là chủ thượng chúng ta, nhưng khả năng cao chủ thượng chỉ bị tay bay vạ gió tới.
- Ai sẽ ra tay đối với chủ thượng?
A Minh hỏi.
- Ta làm sao biết, ta không phải Thần tiên, ai cũng có khả năng, hiện tại phải xem diễn biến tiếp theo thế nào, không được rồi, tinh lực của ta đã tiêu hao nghiêm trọng, chờ một lúc, khả năng đám người thám tử sẽ kiểm tra tình huống, Tứ Nương mau đi ứng phó.
- Phỏng chừng, phỏng chừng không được mấy ngày, chuyện này sắp nổi phong ba lên rồi.
Tứ Nương nói.
- Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta có thể giải quyết.
Người mù Bắc cúi đầu, nhìn vết thương trên ngực đã khâu xong, hơi bất mãn nói:
- Ngươi không phải theo chủ nghĩa hoàn hảo sao…
- Vết thương thô như vậy, rất khó khâu hoàn toàn, không có chuyện gì, chờ vết thương khép lại tạo ra vết sẹo, tự nhiên trông rất uy vũ.
- Tiểu Tam…
- Ngươi bảo Phiền Lực, làm một cái chân trái giả cho Trần Đại Hiệp.
Tiết Tam không tức giận, cũng không không rõ, bình tĩnh nói:
- Vì người ta cho ăn hai bát mì mấy năm trước, có thể giúp người ta chạy đến Yến Quốc báo thù. Chúng ta. . . Chúng ta phải đối xử tốt gấp bội với hắn, để khi hắn chân tướng về sau, hắn sẽ hổ thẹn, giận dữ và xấu hổ, liều mạng báo lại ân này cho chủ thượng.
- Rõ ràng.
Tứ Nương gật gù.
- Biết rồi.
A Minh đáp lại.
- Còn có, còn có, điểm trọng yếu nhất, chờ chân tướng của sự tình được tra về sau, nói cho hắn trước, cần phải chú ý…
- Chú ý cái gì?
Lương Trình hỏi.
- Chú ý dừng để hắn giận dữ và xấu hổ quá mức trực tiếp tự sát!
…
Trịnh Phàm về bảo trại, chỉ kịp dặn dò Trần Đại Hiệp hai câu, sau đó hôn mê.
Một lần hôn mê hết ba ngày ba đêm.
Lần trước Trịnh Phàm bị Ma Hoàn phụ thể, giết vị Bát phẩm Võ giả Ngân Giáp vệ kia ngược lại không hôn mê lâu như vậy, lần này hắn hôn mê lâu như vậy, nguyên nhân một phần do thân thể tiêu hao, còn bị trọng thương, cộng thêm theo Trần Đại Hiệp đi suốt đêm về Thúy Liễu bảo, không ngừng đấu trí.
Sau khi hôn mê ba ngày, Trịnh Phàm tỉnh lại, được Tứ Nương tỉ mỉ che chở, tuy lúc tỉnh lại, thân thể còn rất đau, nhưng đã tới giai đoạn khôi phục rồi.
Hứa Văn Tổ mỗi ngày đều phái người từ Nam Vọng thành đến Thúy Liễu bảo kiểm tra tình huống của Trịnh Phàm, sau khi biết Trịnh Phàm tỉnh lại, ngày thứ hai tự mình đi tới Thúy Liễu bảo.
Hứa Văn Tổ trực tiếp đối với Trịnh Phàm quỳ xuống.
Trịnh Phàm không xuống giường ngăn cản, một là hắn hành động bất tiện, hai là Trịnh Phàm rõ ràng, để Hứa Văn Tổ chân thật quỳ một lần, trong lòng Hứa Văn Tổ mới giảm áy náy ngày hôm đấy bỏ hắn chạy trốn.
Sau khi Hứa Văn Tổ rời đi, Trịnh Phàm được Tứ Nương đẩy xe lăn, đi ra bên ngoài tắm nắng.
Cùng đi ra ngoài tắm nắng với hắn còn có người mù Bắc và Tiết Tam cũng ngồi xe lăn.
Thúy Liễu bảo có thể cải danh, gọi Thương Tàn bảo rồi.
Ánh mặt trời ngày đông, đều khiến người ta thoải mái như vậy, Trịnh Phàm không kìm lòng được nheo mắt lại.
Sau đó, Trịnh Phàm lại quay đầu nhìn về phía người mù Bắc cùng Tiết Tam.
Trịnh Phàm phát hiện, xe lăn của ba người có kích thước rất phù hợp, đặc biệt là Tiết Tam, xe lăn của hắn rõ ràng nhỏ xinh.
Mà xe lăn của hắn và Tiết Tam đều có phần chuôi đẩy, thuận tiện cho người phía sau đẩy xe lăn tiến lên, nhưng mà xe lăn người mù Bắc lại không có, bởi vì người mù Bắc có thể dùng ý niệm lực đẩy xe lăn tiến lên.
- Xe lăn này do ai làm?
Trịnh Phàm mở miệng hỏi.
Người mù Bắc hơi bất đắc dĩ cười cười nói:
- Tam Nhi làm.
Tiết Tam ngồi trên xe lăn hơi bận bịu nhìn về phía Trịnh Phàm, nói:
- Chủ thượng, xe lăn này, có hợp không?
- Rất hợp, đây là đồ ngươi đã sớm làm?
Tiết Tam bị trọng thương kéo trở về, hiển nhiên hắn không thể nào, sau khi trở về lập tức làm xe lăn.
- Không phải sao chủ thượng, một tháng trước các ngươi đều có chuyện làm, ta cảm thấy quá nhàn, đã nghĩ nhàn rỗi không có gì làm, thẳng thắn dựa theo kích thước và vóc người của chúng ta, làm bảy cái xe lăn.
- Có tâm là được rồi.
- Khách khí, chủ thượng, ngài cảm thấy thoải mái là tốt rồi.
Trịnh Phàm không biết nên làm thế nào khích lệ Tiết Tam, việc sớm làm xe lăn có gì khác chuyện chuẩn bị quan tài sớm đâu, cái này không phải rủa nhóm người mình đâu?
Nhưng đồi góc độ khác mà nói, mọi người trong ngày thường gặp phải tình huống nguy hiểm chém giết quá nhiều, sớm dự bị để thuận tiện dưỡng thương, xác thực không có vấn đề gì.
- Chủ thượng, mấy ngày gần đây, chuyện đã xảy ra, rốt cuộc bắt đầu nổi gió lên rồi.
Ngày thứ hai người mù Bắc đã tỉnh rồi, sau đó bắt tay tiến hành phân tích tình bào, cho tới công tác sưu tập tình báo, vẫn ỷ lại vào người đội buôn của Lục hoàng tử.
Xây dựng bảo trại chỉ là bước thứ nhất, Lục hoàng tử Giúp đỡ", kỳ thực còn đang cuồn cuộn không ngừng, riêng nhà kho trong bảo trại đã chất đống giáp trụ binh lính, lại thêm 500 nhân mã nữa cũng không thành vấn đề, chẳng qua Trịnh Phàm nghe người mù kiến nghị không vội vã bạo binh mà thôi.
Cho tới tình bào chung, vào thời đại này, chẳng có cái gì tinh thông tình báo như đội buôn, các quốc gia đều xếp mật thám đi thám thính tin tức trong các đội buôn.
Trang 96# 2