Chương 191: Chân Tướng
- Nói một chút.
Trịnh Phàm tiếp nhận một chén trà trong tay Tứ Nương, thổi thổi.
- Một nhóm người hôm nọ đòi giết chúng ta thuộc về ba thành phần, Trần Đại Hiệp là một người, nhóm đầu tiên là nhóm đám thích khách, nhóm thứ hai là Khôi Lỗi sư đến từ Thiên Cơ các Tấn Quốc, chú thích thêm, Thiên Cơ các là một bộ ngành chuyên môn chế tạo binh khí chiến tranh của Tấn Quốc.
- Ừm.
Trịnh Phàm nhấp một miếng trà, những thứ này, hắn kỳ thực đã nghe Trần Đại Hiệp nói từ đêm hôm đó rồi.
- Bởi vì Tri phủ Nam Vọng thành, Tổng binh bị chết rất kỳ lạ, công thêm chuyện hôm đó Tĩnh Nam hầu dẫn suất Tĩnh Nam quân làm chủ Nam Vọng thành, động tác này, xác thực quá kỳ lạ. Mà đến nay, Tĩnh Nam quân vẫn chưa đem nhân mã rời khỏi Nam Vọng thành, bản thân Tĩnh Nam hầu lại bên trong Nam Vọng thành.
- Cho nên bên ngoài đều đang đồn thổi Tĩnh Nam hầu lo lắng Hứa Văn Tổ từ Bắc địa được triều đình phái tới Nam Vọng thành làm Tổng binh để hạn chế hắn, do đó Tiếu Nhất Ba trực tiếp bố trí người chặn giết người ta tại Doãn thành.
Trịnh Phàm nói.
- Không đúng, thích khách hô muốn giết, chính là ta.
Người mù Bắc nói.
- Hứa Văn Tổ xác thực báo cáo như vậy, nhưng xem phản ứng từ khắp nơi, đều cho rằng Hứa Văn Tổ cùng triều đình vì chăm sóc mặt mũi của Tĩnh Nam hầu, cho nên cố ý nói như vậy, chỉ sợ dưới tình huống Trấn Bắc hầu phủ đối lập với triều đình, không thèm để ý mặt mũi Tĩnh Nam hầu.
- Cho nên dù cho Hứa Văn Tổ bẩm tấu lên, hay đường dây khác bẩm tấu lên, đều nói ngài là mục tiêu của thích khách, nhưng các thế lực khắp nơi đều phản hồi, cho rằng người bọn thích khách muốn giết chính là Hứa Văn Tổ.
Trịnh Phàm như bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Há, ta biết rồi, chẳng lẽ ta không tiện ra mặt đúng không?
Ngươi không ra mặt, chết cũng không xứng chết!
Một Thủ bị bảo trại nho nhỏ, làm gì có tư cách được khua chiêng gõ trống ám sát như vậy?
- Có điều, Tĩnh Nam hầu người này ta tiếp xúc hai lần, nói như thế nào đây, ta không cảm thấy hắn là người đứng sau chuyện ám sát này, nếu hắn muốn đối phó Hứa Văn Tổ, hẳn không đến nỗi sử dụng loại thủ đoạn này.
Tĩnh Nam hầu hung hăng càn quấy, Trịnh Phàm từng trải qua, loại người này, hắn muốn giết Hứa Văn Tổ, Trịnh Phàm cho rằng, lúc Hứa Văn Tổ đi tới Nam Vọng thành, sẽ bị Tĩnh Nam hầu lệnh đám thủ vệ trực tiếp bắn chết dưới thành lầu, sau đó cắt xẻo Hứa Văn Tổ thành thịt khô.
- Khôi Lỗi sư của Thiên Cơ các Tấn Quốc kia, tiền đồ không thể đo lường, lại tham dự lần ám sát này, cuối cùng chết tại Yến Quốc. Sau đó cùng ngày phát sinh ám sát, chính là ngày mừng thọ gia chủ của Điền gia bảy mươi tuổi, đặc phái viên của Tấn Quốc cũng đi chúc thọ, trên tấm thiệp chúc thọ, đem Điền Vô Kính viết thành Tĩnh Nam Vương mà không phải Tĩnh Nam hầu.
- Tĩnh Nam Vương?
Trịnh Phàm cười cợt, "Quá sức rồi."
Quy củ Đại Yến, không phải hoàng tử không được phong vương, cường đại như Trấn Bắc hầu phủ, đến nay chỉ là Hầu gia, mà Hầu tước chính là huân tước đỉnh điểm của Đại Yến rồi.
- Đặc phái viên của Tấn Quốc đưa ra giải thích, tấm thiệp viết sai, đã trách phạt người viết thiệp chúc.
- Ha ha.
- Còn một cái nữa, nhóm thích khách đầu tiên giết vào Giáp đẳng viện, bọn họ là quan quân, đều binh sĩ hậu doanh của Tĩnh Nam quân.
- Hậu doanh?
- Có vẻ như vậy, chủ thượng, Tĩnh Nam quân thực ngạch 50 ngàn binh mã, nhưng vẻn vẹn 50 ngàn binh mã trấn thủ Nam cương Yến Quốc vẫn quá đơn bạc, cho nên Tĩnh Nam quân có hậu doanh riêng của mình, tóm lại chúng đều là quân dự bị của Tĩnh Nam quân. Một khi có chiến sự, những người này sẽ được Tĩnh Nam quân lập tức chỉnh biên nhập ngũ.
- Hơn nữa, Hứa Văn Tổ rởi khỏi trạm dịch về sau, trước tiên đến Bắc môn của Doãn thành gõ cửa, kết quả giáo úy gác cổng Doãn thành cự tuyệt không mở cửa, cũng không cho Hứa Văn Tổ vào thành, Hứa Văn Tổ đành phải đi tới Quận Binh sở, gọi quận binh tới. Mà giáo úy Bắc môn Doãn thành từng là thân binh của Tĩnh Nam hầu, năm năm trước bị phóng ra ngoài. Ngày hôm sau, tên giáo úy này đã tự sát, không lưu lại di ngôn.
Trịnh Phàm thở dài.
- Ách…
- Chủ thượng, ngày hôm quan Dương Thái úy của Càn Quốc đã phát tới công hàm, hi vọng có thể hội ngộ với Tĩnh Nam hầu một lần, để giải quyết vấn đề ma sát biên cảnh với Yến Quốc, cũng hi vọng Ngân Lãng quận có thể dưới sự quản lý của Tĩnh Nam hầu hòa thuận với Càn Quốc như lúc ban đầu.
Trịnh Phàm cầm chén trà trong tay, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Cứ như vậy, thật giả đã không khác gì nhau nữa rồi.
- Đúng rồi, chủ thượng không quản âm mưu hay dương mưu, mục đích gì, đã đạt đến rồi. Tấn Quốc trợ giúp, Càn Quốc tán thành, Tĩnh Nam quân chống đỡ, còn kém một bộ Long bào mà thôi.
Trịnh Phàm gật gù.
Cái này đã không phải vấn đề mà Yến Hoàng Cơ Nhuận Hào vẫn hùng tài đại lược có thể giải quyết, bởi sự tình đã đến nước này, đã không trong tầm kiểm soát nữa rồi.
Thiên hạ hưng vong, với Hoàng tộc với Hoàng Đế mà nói, chính là trò chơi các cược chỉ cần thua sẽ khiến toàn gia chết, từ cổ chí kim, Hoàng tộc có thể chết tử tế gần như không có, dù cho ngươi tự động thoái vị, mặc dù bề ngoài vẫn cho ngươi ưu đãi, nhưng Đế hệ này tất nhiên sẽ chỉ có đường tuyệt tự.
Mà gia tộc Đại thần phía dưới, kỳ thực vẫn còn bài tẩy làm lại cơ hội, chẳng qua đổi ván bài khác tiếp tục đánh mà thôi.
- Ta không biết, Tĩnh Nam hầu sẽ chọn cách đối phó ra sao.
Trịnh Phàm nói.
Người mù Bắc gật gật đầu, phụ họa nói:
- Điền gia vốn là ngoại tộc đứng đầu, bổn tộc Điền gia cũng là một trong các môn phiệt gia tộc, nếu dựa vào cỗ danh tiếng này, thừa dịp thời điểm triều đình cùng Trấn Bắc hầu phủ đang đối đầu phát lực, thậm chí tính không hề làm gì, cái gì cũng không nói, Yến Hoàng phải bóp mũi cho ra một chức Vương tước ra.
Lúc này, Lương Trình từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một phong thư, báo cáo:
- Chủ thượng, đã có kết quả điều tra từ Càn Quốc.
- Ngươi xem.
Trịnh Phàm chỉ chỉ người mù.
Để người mù Bắc đọc thư, đây chính là phong cách đặc biệt của Thúy Liễu bảo.
Lương Trình đem phong thư đưa cho người mù, người mù tiếp nhận thư, không mở ra, chỉ dùng tay nặn nặn, trầm ngâm chốc lát, quay đầu mặt hướng Trịnh Phàm, nói:
- Chủ thượng, chuyện này muốn điều tra không khó, bởi vì có rất nhiều người tham dự.
- Nói.
- Lúc một vị tham tướng lĩnh binh truy kích chủ thượng tại Càn Quốc, trên đường đi Xóa Hà thôn lấy đồ tiếp tế, nổi lên xung đột với thôn dân Xóa Hà thôn, tiếp theo binh sĩ bèn giết người.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó vị tham tướng kia khá thẳng thắn, không làm thì thôi, một khi đã làm, đồ sát toàn bộ Xóa Hà thôn.
- Cho nên, Trần Đại Hiệp thật sự là một đứa thiểu não sao, thấy thôn dân không còn, trực tiếp nghĩ đến hung thủ là ta, không biết tự mình đi điều tra một chút sao?
- Sau khi vị tướng kia đồ thôn cướp sạch về sau, đã đề một hàng chữ trên đền thờ trước thôn.
Thủ bị Thúy Liễu bảo Đại Yến Trịnh Phàm từng du lịch qua đây!!!
Trang 97# 1