Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 192: Ta Sai Rồi

Chương 192: Ta Sai Rồi



- Cái nồi này thật rắn chắc.
Trịnh Phàm nhắm chặt mắt lại, có chút dở khóc dở cười.
- Trần Đại Hiệp đi tới thôn, phát hiện hàng chữ này, trực tiếp nhận định là chủ thượng ngài đồ thôn, là điều hết sức bình thường, huống hồ, quan chức địa phương đại khái bao che cho nhau, sẽ không tính toán điều tra chuyện này rốt cuộc do ai làm, tự nhiên ném lên đầu chủ thượng ngài, càng là việc không thể thích hợp hơn. Rốt cuộc, chiến tranh xảy ra, cướp bóc trăm họ chỉ là chuyện tầm thường mà thôi.
Nhìn thấy hàng chữ trên văn bia kia, quan phủ được xác nhận đáp án, lại liên tưởng đến sự tích Trịnh Phàm suất quân phá thành, Trần Đại Hiệp nhận định Trịnh Phàm là chuyện cực kỳ đương nhiên.
- Tên tham tướng kia họ tên thế nào, tra rõ ràng cho ta, dám vu oan lão tử như vậy, sau này lão tử lại đi Càn Quốc, nhất định phải tìm hắn tính sổ.c
Trần Đại Hiệp kia, Trịnh Phàm không dự định tính toán, nhưng đám kia dám đạo văn mình còn đổ oan, lưu lại tiếng xấu cho hắn, Trịnh Phàm nhất định không tha thứ cho hắn.
- Kỳ thực, sự tình trước đây ngài, theo tin tức từ thương đội cho biết, tạo thành tiếng vang rất lớn tại Kinh thành Yến Quốc, rất nhiều quan văn dùng ngòi bút làm vũ khí, nói ngài chà đạp, làm nhục nhã Hoài Nhai thư viện, việc, tự ý mở xung đột biên giới càng coi trời bằng vung;
- Đương nhiên có nhiều người chửi bới ngài, tự nhiên có rất nhiều người thưởng thức ngài, rốt cuộc Đại Yến này, tiếng nói của quan văn không quá nặng. Có điều những thứ hỗn tạp này, kỳ thực đều được Tĩnh Nam hầu ngăn lại, cho nên bảo trại chúng ta tới nay vẫn yên tĩnh đến vậy.
- Bởi mặt mũi của một tên Thủ bị bảo trại không cần phải để ý, nhưng mặt mũi của Tĩnh Nam hầu, nhất định phải bận tâm, đúng không?
- Đúng vậy, chủ thượng.
- A.
- Tuy nói lần trước đi Càn Quốc về sau, Tĩnh Nam hầu vẫn chưa sắp xếp bất luận cái gì cho chủ thượng, nhưng nhìn khả năng chủ động che chở cho ngài, khỏi ảnh hưởng khỏi phong ba, cũng đủ cho thấy chủ thượng ngài quả thật có chút 'Giản ở đế tâm' rồi.
- Nếu Tĩnh Nam hầu thật sự xưng Vương, 'Giản ở đế tâm' sẽ có giá trị hơn một chút.
- Tĩnh Nam hầu có thể xưng Vương hay không, thuộc hạ thực sự không đoán ra, cũng không dám đoán.
- Yo, ngươi còn chưa đoán ra?
- Thuộc hạ chưa từng tự mình gặp Tĩnh Nam hầu, thuộc hạ cảm thấy, đối với chuyện này, chủ thượng ngài càng có quyền lên tiếng.
- Nếu ta đoán sai thì sao?
- Nguyện thua cuộc, nếu đã ngồi lên chiếu bạc rồi, về sau nói hối hận cái gì đó, chỉ bị người ta xem thường mà thôi.
- Được, đúng rồi, Trần Đại Hiệp làm sao rồi?
- Hắn khôi phục rất tốt, chí ít, hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, thuộc hạ sớm phân phó, tiêu chuẩn sinh hoạt của hắn dựa theo mức cao nhất.
- Ngươi làm việc như vậy là được.
- Chủ thượng quá khen rồi.
- Đem phong thư cho ta, ta đi gặp Trần Đại Hiệp.
- Chủ thượng khổ cực.
Người mù Bắc đem phong thư đưa cho Trịnh Phàm, Trịnh Phàm cầm qua phong thư, trước tiên xé ra, bởi vì nội dung bức thư, người mù Bắc đã đọc cho hắn biết, hắn không nhìn lại nữa, chỉ phất tay một cái, Tứ Nương biết lệnh đẩy xe lăn của Trịnh Phàm rời khỏi bãi tắm nắng.
Lương Trình hơi xúc động nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chủ thượng có thể kiếm về một cao thủ.
- Mệnh của chủ thượng, vẫn tính tốt.
Tiết Tam nói.
Người mù Bắc lại cười cợt nói:
- Mọi người đều góp công, đầu cương thi Sa Thác Khuyết Thạch kia, cộng thêm tên kiếm khách kia, đều do một người chủ thượng lĩnh trờ về. Đừng để đến cuối cùng, bảy người chúng ta phải đứng sang một bên làm nhân vật phụ. Bản thân cứ nghĩ mình là nhân loại, đến cuối cùng phát hiện mình là đồ vật miễn phí tặng cho tân thủ, lúc mới chơi game.

Gian phòng Trần Đại Hiệp rất sạch sẽ, trong phòng đốt chậu than, hai tiểu nương tử ngồi ở trên ghế đang nướng khoai tây, Trần Đại Hiệp thì nằm ở trên giường.
Lúc Tứ Nương đẩy Trịnh Phàm đi vào, hai tiểu cô nương lập tức sợ sệt đứng lên hành lễ.
- Để các ngươi đến đây hầu hạ Trần Đại Hiệp, các ngươi lại dám lười biếng, làm sao, coi bản thân là chủ nhân rồi, đúng không?
Thanh âm Tứ Nương âm nghiêm nghị vang lên, hai tiểu nương tử sợ hãi quỳ trên mặt đất, hiển nhiên, Tứ Nương ở trong lòng các nàng, quả nhiên tích uy sâu nặng.
Trần Đại Hiệp đang nằm trên giường chuẩn bị mở miệng, lại bị Trịnh Phàm cắt ngang giành trước nói:
- Tiểu cô nương ăn chút khoai tây nướng thì sao, đều là người, đừng phân biệt đối xử như vậy, tất cả đều bình đẳng, không có cái gì chủ tớ như vậy.
- Đúng vậy, chủ thượng giáo huấn, nô gia thụ giáo.
Sau khi nghe xong lời cùa Trịnh Phàm, trên mặt Trần Đại Hiệp lộ ra biểu tình tán thành, đặc biệt là câu kia: đều là người, đừng phân biệt đối xử như vậy, tất cả đều bình đẳng.
Tứ Nương dẫn hai tiểu nương tử kia đi ra ngoài, đồng thời giúp Trịnh Phàm đóng cửa lại.
Trịnh Phàm rung động chuôi, để cho xe lăn đến gần rồi giường, Trần Đại Hiệp nhìn Trịnh Phàm chậm rãi tới gần, cũng giẫy giụa ngồi dậy, để sau gáy của mình dựa vào đầu giường nâng lên một chút.
Nếu nói thân thể của Trịnh Phàm là tiêu hao nghiêm trọng, thì Trần Đại Hiệp kia tương tương với việc bị Sa Thác Khuyết Thạch lấy thân thể song trọng Võ giả tuyệt thế và cương thi từ trên xuống dưới tàn nhẫn đập một lần, thương thể lần này muốn điều trị tốt, không dễ dàng như vậy.
Trịnh Phàm đem phong thư đưa cho Trần Đại Hiệp nói:
- Sự tình Xóa Hà thôn, ta đã điều tra xong, đây là tin tức truyền về, người, thật sự không phải do ta làm.
Trần Đại Hiệp đưa tay tiếp nhận phong thư, mở ra bắt đầu xem.
- Nếu ngươi không tin nội dung trong phong thư, cho rằng ta làm giả, ngươi có thể chữa thương khỏi hẳn, rồi sau đó tự mình trở về điều tra. Binh lính tham gia đồ thôn ngày hôm đó hẳn rất nhiều, ngươi chọn bừa một người, bắt lấy tra khảo, có thể tìm được chân tướng.
Trần Đại Hiệp nhìn Trịnh Phàm ngồi trên xe lăn, trong lúc nhất thời biểu tình có chút eo hẹp.
- Người, thật sự không phải do ta giết.
Trịnh Phàm lặp lại.
- Ta sai rồi.
Trần Đại Hiệp chủ động nhận sai.
- Ngươi không sai.
- Ta sai rồi, báo thù lại không phân tốt xấu, oan uổng người, còn kém chút kiếm ngươi và hai người hầu của ngươi, ta thẹn với tên của ta.
- Ngươi thật sự không sai, ta là tướng lĩnh Yến Quốc, ngươi là người nước Càn, ta trước đây không lâu mới suất quân đi địa bàn Càn Quốc, ngươi thân là Càn nhân đến giết ta, thiên kinh địa nghĩa.
- Ta…
- Ta kỳ thực cũng không phải người tốt lành gì, chuyện giết người phóng hỏa, cũng đã làm, người khác chơi ta, ta đã diệt cả nhà người ta, ra ngoài giang hồ lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả, điểm này, ta nhìn rất thoáng, chỉ cần người không chết, dưỡng tốt về sau lại trở thành hảo hán. Ta không hề nghi hận ngươi, ngược lại ta còn rất khâm phục ngươi, ngươi là người hiệp nghĩa nhất mà đời này ta gặp qua.
- Không dám nhận, nhưng ta hỏi thật một câu vị kia là ai?
- Người đánh ngươi nằm ở đây, vị kia không phải người sống.
Trịnh Phàm giải thích.


Trang 97# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất