Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 197: Tĩnh Nam Quân Rút Khỏi Nam Vọng Thành

Chương 197: Tĩnh Nam Quân Rút Khỏi Nam Vọng Thành



- Ngồi xuống, uống trà.
- Vâng, Hầu gia.
Trịnh Phàm ở ngồi xuống trên ghế dựa, lại không nâng chung trà lên.
- Long tinh do Càn Quốc sản xuất, nhất phẩm.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Hầu gia, mới vừa dùng qua cơm uống trà, dễ dàng ảnh hưởng xấu đến dạ dày.
- Há, thật không?
Tĩnh Nam hầu đem chén trà trong tay của mình để xuống nói:
- Nếu đi tòng quân, lại còn để ý bản thân?
- Bẩm Hầu gia, tòng quân để vì Đại Yến ta mở rộng đất đai biên giới, còn để ý bản thân, là vì sau khi mở rộng đất đai biên giới ta, chúng ta có thẻ nhìn Đại Yến ta thịnh thế phồn hoa hơn.
- Bản Hầu phải viết thư cho Ngụy Trung Hà, bảo Ti Lễ giám thiếu khuyết nhân tài như ngươi.
". . ." Trịnh Phàm.
Nhìn Trịnh Phàm quýnh tướng, Tĩnh Nam hầu vung vung tay, nói:
- Ngồi đi, không có gì đáng ngại, nói hay cũng là một loại bản lĩnh, hơn nữa công phu lập luận và bản lĩnh suất binh, Trịnh Thủ bị ngươi không thua kém người khác nửa điểm.
- Hầu gia quá khen rồi, ty chức còn có rất nhiều thứ cần hướng Hầu gia ngài học tập.
Tĩnh Nam hầu cười lại nói tiếp:
- Trần Đại Hiệp, kiếm khách du hiệp tại Càn Quốc, trên giang hồ đồn đại hắn là Kiếm tử trời sinh, tự học luyện kiếm, sau khi trưởng thành đã thăm qua Kiếm các Tấn Quốc, đồng thời từng gõ qua Kiếm mộ Sở Quốc. Tu vi bản thân đại khái từ Lục phẩm trở lên.
- Lần trước hắn bắt ngươi đi thẳng đến Thúy Liễu bảo, ngược lại bị kỵ binh Man tộc của ngươi đẩy lùi. Bản Hầu rất tò mò, tại sao hắn phải đi cùng ngươi đến Thúy Liễu bảo?
- Hầu gia, việc này thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, hơn nữa hôm qua thuộc hạ đã thông báo Mật điệp tư.
- Bản Hầu đã xem qua, nhưng Bản Hầu vẫn không rõ, hắn lại không giết ngươi mà lại đưa ngươi đến Thúy Liễu bảo.
Trịnh Phàm do dự một chút, hồi đáp:
- Bẩm Hầu gia, hắn ngốc.
- Giải thích thế nào?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ gáy của mình, nói:
- Vị đại hiệp kia, nơi này có vấn đề.
- Chẳng lẽ hắn không rõ đạo lý đối nhân xử thế?
- Bẩm Hầu gia, tên này gia "nhất châm kiến huyết".
Trịnh Phàm cứ mỗi ngày học tập, lĩnh ngộ kỹ thuật nịnh hót từ chỗ đám người A Minh, lúc bản thân cần vận dụng, thường thường quen dùng như vậy.
- Vậy xem ra, hắn là một tên kiếm si.
- Đúng, Hầu gia, bằng không hôm nay ty chức không thể gặp Hầu gia được nữa.
- Nói vậy, thân phận hai nhóm thích khách kia, ngươi đã biết rồi?
- Ty chức đã biết, có Lục hoàng tử hỗ trợ tình báo, ty chức đã biết cách đây mấy ngày.
Tĩnh Nam hầu đối với chuyện này, ngược lại không mẫn cảm gì, cho nên Trịnh Phàm thỏa mái nói, Tĩnh Nam hầu cứ nghe như không có chuyện gì.
- Không phải quan hệ của ngươi và Hứa Văn Tổ như nước với lửa tại Hổ Đầu thành sao?
- Cả hai đều là kẻ tha hương dị khách, cho nên tự nhiên phải hoan nghênh, đùm bọc lẫn nhau.
- Cả hai đều là kẻ tha hương dị khách, lời này không sai, nhưng Bản Hầu không tin.
- Hầu gia anh minh, lúc ty chức nghe nói Hứa đại nhân thành người lãnh đạo trực tiếp của ty chức về sau, ty chức sợ hãi vội vàng đi tới trạm dịch nhận tội sớm.
- Ha ha, được rồi, sau ba ngày theo Bản Hầu vào kinh, ngươi trở lại tu dưỡng đi.
- Ty chức tuân mệnh!
- Đúng rồi, ngươi chuyển lời tới Hứa Văn Tổ, nói cho hắn biết, sau ba ngày nữa lúc Bản Hầu về kinh, Tĩnh Nam quân sẽ rút khỏi Nam Vọng thành.
- Ty chức hiểu rồi.
Trịnh Phàm đi ra khỏi gian nhà, Đỗ Quyên lại đến, nói với Trịnh Phàm:
- Trịnh đại nhân, ba ngày nữa đến đây vào lúc trưa là được.
- Đa tạ Đỗ Quyên tỷ nhắc nhở.
Đỗ Quyên một lần nữa trở lại trong phòng.
- Hắn đi rồi?
- Đi rồi, Hầu gia.
- Ừm.
- Hầu gia, Trịnh Thủ bị đại nhân thật sự thú vị, vừa có tâm tư.
- Ngươi đánh giá hắn cao như vậy?
- Tuy nô gia theo ngươi, nhưng nô gia không phải nữ hồng, người nên nhớ nô gia cũng học được bản lĩnh của Mật điệp tư.
Tĩnh Nam hầu nâng chung trà lên, uống một hớp trà chậm rãi nói:
- Đầm nước đọng, tự nhiên trong suốt; đại giang đại hà, bùn cát không lớn.

Rời khỏi tòa nhà của Tĩnh Nam hầu, Trịnh Phàm và A Minh hai người hướng đi về phía Tổng binh phủ.
Tổng binh phủ vẫn là Tổng binh phủ cũ, hơn một tháng trước, nơi này có không ít người chết, nhưng Hứa Văn Tổ vẫn chọn lựa nơi này.
Khả năng Hứa Văn Tổ muốn thông qua việc này lan truyền ra thái độ của mình, nhưng hiển nhiên, nhìn cửa Tổng binh phủ hiu quạnh kia có thể thấy, tòa thành này, người có quyền nói chuyện chỉ có vị Tĩnh Nam hầu kia.
Hứa Văn Tổ đã sớm chờ Trịnh Phàm, hẳn hắn biết được thông tin từ Lương Trình rằng hôm nay Trịnh Phàm đi yết kiến Tĩnh Nam hầu.
Chờ Trịnh Phàm đến về sau, Hứa Văn Tổ lập tức mời Trịnh Phàm tiến vào thư phòng của mình.
Trong thư phòng có vẻ hơi trống rỗng, trên bàn cũng có vẻ hơi rối bời.
Hứa Văn Tổ không hề gọi trà, mà đóng cửa nặng nề lại, sau đó cầm nghiên mực trên bàn, tàn nhẫn nện xuống đất, gào lên ba tiếng:
- Lẽ nào có lí đó! Lẽ nào có lí đó! Lẽ nào có lí đó!
Trịnh Phàm yên lặng mà đứng ở một bên, nhìn Hứa Văn Tổ diễn kịch.
Nện đồ vật xuống về sau, Hứa Văn Tổ đi tới chỗ giá sách, lấy một cái hộp, từ bên trong lấy ra một khối bánh quả hồng đưa cho Trịnh Phàm.
- Ăn đi, đây là đồ ta mang từ phía bắc.
Trên bánh quả hồng còn lau chút mật đường.
Trịnh Phàm đưa tay nhận lấy, cắn một cái, vừa nghiền ngẫm vừa nói:
- Tĩnh Nam hầu nhờ ta chuyển một câu nói cho ngài.
- Nói đi, Tĩnh Nam hầu lão nhân gia người có dặn dò gì.
- Khặc khặc. . .
Trịnh Phàm ho khan vài tiếng, cũng không khách khí, tìm cái ghế ngồi xuống, trên người hắn có thương tích, Hứa Văn Tổ đã biết, cho nên chủ động kéo ghế qua một bên để Trịnh Phàm ngồi xuống.
- Tĩnh Nam hầu nói, sau ba ngày hắn sẽ vào kinh, ngày ấy, Tĩnh Nam quân cũng rút khỏi Nam Vọng thành.
- Hô…
Hứa Văn Tổ thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Hiển nhiên, câu nói này, khiến hắn đỡ đi rất nhiều áp lực.
Một đời Tổng binh trước chết không rõ lý do, trên lễ tang còn phát sinh sự kiện ám sát, trên đường mình đi nhậm chức cũng tao ngộ cướp giết, sau khi tiến vào Nam Vọng thành, sự tình trong thành đều theo ý của Tĩnh Nam hầu, vị trí Tổng binh này của hắn hoàn toàn để trang trí.
Lần này thì được rồi, chờ Tĩnh Nam quân rút khỏi Nam Vọng thành về sau, hắn có thể thu hồi một phần quyền bính thuộc về mình.
- Mặc khác, Hầu gia nói muốn dẫn ta đồng thời vào kinh.
- Mang ngươi đồng thời vào kinh?
- Đúng.
- Trước mắt trong kinh chính nơi đầy chuyện thị phi, trong triều đình, là chiến là hòa, huyên náo túi bụi, ngươi chỉ là một tên Thủ bị, hơn nữa còn gây ra nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ có người tìm ngươi phiền phức.
Trường học cũ của tể tướng đường thời bị mình phá, phiền phức này có thể không lớn sao?
- Không sai, nếu Tĩnh Nam hầu muốn dẫn ta đồng thời vào kinh, không khả năng nhìn ta bị bọn họ giết chết.
- Tiểu tử ngươi.
Hứa Văn Tổ đưa tay vỗ một vai của Trịnh Phàm.
Hôm nọ khi Hứa Văn Tổ biết tin tức Trịnh Phàm thức tỉnh, bèn đi tới Thúy Liễu bảo, sau đó quỳ xuống trước mặt Trịnh Phàm, sau một quỳ kia, hai người nói chuyện dùng từ "Huynh đệ" tương xứng.
Cho nên trước mặt vị đồng chí này, hiện tại Trịnh Phàm có thể thả lỏng một ít.


Trang 100# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất