Chương 198: Dẫn dắt
Nơi này chính là Nam Vọng thành, không phải Hổ Đầu thành.
Nói dễ nghe một chút, tình hữu nghị giữa mình và vị đồng chí cách mạng này đã sâu sắc và tiến thêm một bước, thời điểm nói đến hiện thực, Hứa Văn Tổ không còn là Chiêu Thảo sứ Hổ Đầu thành một lời quyết định mọi thứ, tuy rằng chức vị lớn hơn, nhưng quyền lên tiếng trái lại nhỏ hơn rất nhiều.
Còn nữa, Trịnh Phàm hắn đã móc lên thuyền của Tĩnh Nam hầu.
- Bởi vì Tĩnh Nam hầu không phải chức quan nối khố, so với Trấn Bắc hầu phủ chúng ta về gốc gác kém hơn nhiều, nhưng một đời Tĩnh Nam hầu này lại là thân đệ đệ của Hoàng Hậu, tương lai là cậu ruột của Thái tử, bản thân càng được Hoàng Đế thưởng thức, bây giờ ngươi được hắn tiếp đã coi trọng như vậy, tương lai, tiền đồ không thể đo lường.
- Lão ca, ngươi đang thăm dò ta sao?
- Ai da, làm gì thăm dò, ta không hề giấu giấu diếm diếm gì với ngươi, ngươi tới đây xem thử một chút.
Hứa Văn Tổ chủ động đem Trịnh Phàm kéo đến gần chỗ hắn.
- Ngươi xem một chút những này, những này, còn có những thứ này.
- Đây đều là công văn tu sửa bảo trại?
- Đúng vậy, đây là phẩn của ta, còn đây là công văn của Lại bộ và Binh bộ.
- Ồ.
- Lão đệ xem ra đã sớm biết?
Trịnh Phàm rất muốn hỏi biết cái gì, nhưng vẫn giả vờ suy nghĩ sâu sắc đáp một tiếng.
- Chẳng lẽ, ngày hôm đó ngươi đã sớm đến trạm dịch chờ ta, bởi vì báo cho ta biết những thứ này.
Trịnh Phàm tiếp tục trầm ngâm, khẽ gật đầu.
Đồng chí, xin mời ngươi tiếp tục bổ não.
- Hôm nọ ta đến và đi vội vàng, bởi ta thấy ngươi mới vừa tỉnh, không thích hợp nói việc công, kỳ thực, ta vốn buồn bực đối với chuyện ta bị điều đi phương nam nhậm chức Tổng binh phương nam, ta còn tưởng triều đình nhìn thấu ta ngụy trang, cố ý điều chuyển ta rời khỏi Bắc Phong quận.
- Nhưng mãi đến khi ta nhìn thấy những công văn này về sau, ta mới biết cuộc chiến này chỉ là kịch. Bởi vì không có chuyện triều đình đang chuẩn bị cùng Trấn Bắc quân khai chiến, trái lại đem vật tư cùng tinh lực bắt đầu ném về phương nam để xây dựng thành trì và bảo trại mới.
Dù nói lo lắng Yến Quốc nội chiến bạo phát, lo lắng người Càn Quốc lần thứ hai muốn ngư ông đắc lợi để bắc phạt, xây dựng thành trì và bảo trại thật sai lầm, bởi thành trì và bảo trại người Yến Quốc không phải để phòng ngự.
Yến quân chủ yếu vẫn là tiến công, người Yến tự hào nhất chính là Thiết kỵ, trên chiến trường, xông vỡ kẻ địch, mà không phải rùa rụt cổ bên trong bảo trại, cớ gì chơi trò tiêu hao chiến với Càn Quốc.
Nói thực tế hơn, Yến Quốc không có khả năng chơi kiểu tiêu hao chiến.
- Xây dựng những bảo trại này, thật ra là để chuẩn bị.
Trịnh Phàm mở miệng nói.
- Đúng vậy, cái này để chuẩn bị tiếp ứng càng nhiều đại quân, dự trữ càng nhiều lương thảo quân giới cùng những vật tư khác.
- Trong công văn của Lại bộ và Binh bộ, cho phép ta quản lý mười chức quan Thủ bị, hơn nữa tiền bạc và dân phu sẽ được điều đến đây trước đầu xuân năm sau. Những thứ này không thể giả được, càng không phải chuyện qua loa cho xong, điều duy nhất không đúng ở chỗ, những công văn này, đều không phải là minh chỉ.
Không phải là minh chỉ là, những công văn này, nhìn ghi chú như từ nha môn của Binh bộ và Hộ bộ, nhưng trên thực tế, những thứ này khả năng cao bọn hắn không biết những chuyện này.
Những công văn này đều khoác lụa hồng Ti Lễ giám và được đóng dấu của Yến Hoàng, cộng thêm con đường đưa tới từ con đường của Mật điệp tư, vậy thì chứng minh, những công văn và chỉ thị này, đều xuất phát từ Yến Hoàng, mà không phải kết quả do đại thần triều đình thương nghị.
Thế này thì sao mà đòi nội chiến!
Mẹ kiếp, tất cả những thứ này đều chuẩn bị để nam tiến!
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, suy đoán của người mù Bắc cùng mình, rốt cục bị nghiệm chứng rồi.
Trấn Bắc hầu và Yến Hoàng, xác thực đang diễn trò.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn về phía Hứa Văn Tổ, nói:
- Lão ca, ngươi trước tiên làm công tác chuẩn bị, chờ đầu xuân sau, cố gắng làm việc là được.
- Cái này cần ngươi dạy? Hứa Văn Tổ ta tuy tâm hướng về Trấn Bắc hầu phủ, nhưng rốt cuộc ta vẫn là người Yến.
Hứa Văn Tổ hiển nhiên rất bất mãn với việc Trịnh Phàm nhắc nhở.
Đối nội, hắn khẳng định đứng về Trấn Bắc hầu phủ bên kia.
Nhưng đối ngoại, hắn khẳng định đứng về phía Yến Quốc bên này.
Đây chính là lập trường chính trị và lập trường dân tộc khác nhau, hơn nữa trời sinh cái trước để phục vụ cái sau.
- Kỳ thực, không dối gạt lão ca ngươi, lúc trước quận chúa sai ta đi về phía nam, trong lòng ta kỳ thực không hiểu rõ tại sao.
- Đúng đấy, lúc trước ta còn tưởng rằng quận chúa muốn cho Hầu phủ lưu một con đường lùi, để ngươi đi trước mở đường.
- Ai da, không ngời tới.
Trịnh Phàm lắc đầu thở dài nói:
- Lòng dạ Hầu gia chúng ta thật bao la.
- Đó là điều tự nhiên, đúng ròi, ngươi tiếp cận Tĩnh Nam hầu, chẳng lẽ bởi?
- Hầu gia chúng ta bên kia muốn chào hỏi Tĩnh Nam hầu.
- Không trách, không trách.
Chân tâm Trịnh Phàm cảm thấy nói chuyện phiếm với Hứa mập mạp rất ung dung, năng lực hack não của Hứa Văn Tổ hoàn toàn để cho mình không cần mơ mộng bịa đặt lý do gì, bởi hắn đều chủ động đưa đến.
- Một tháng trước, ngươi chủ động đi Càn Quốc, cũng là?
- Dò đường.
Trịnh Phàm nói rất nghiêm túc:
- Thật ra muốn đi Càn Quốc tìm hiểu hư thực, cũng giống lão ca ngươi, đều chuẩn bị để xuôi nam. Hai ta đều là Bắc nhân, hiện tại đều bị sai đến phương nam ròi, đây chính là một tín hiệu, khả năng không tốn thời gian dài, thời gian nhiều nhất nửa năm, Trấn Bắc quân ta hẳn phái tới nơi này rồi.
- Cái này còn phải nói!
Hứa Văn Tổ nói đến chuyện liên quan đến chủ nghĩa dân tộc, có vẻ rất hưng phấn.
Quan liêu thành thực, chính trị gia thành thục, kỳ thực không cách nào tránh khỏi mê hoặc mở rộng biên giới lãnh thổ.
Ai cũng muốn lưu danh sử sách, ai cũng muốn sinh vào niên đại mở rộng cương thổ.
Nếu như được lựa chọn, ai lại đồng ý cả đời sầm mặt một chỗ nói chuyện chính trị đây?
- Đúng rồi, ngày ấy ám sát ta. . . Nha không, chuyện ám sát ngươi, có một ít chi tiết nhỏ, ngươi đã biết chưa?
- Biết rồi, nhưng ta vẫn không biết ai rốt cuộc muốn giết ta.
- Ngươi thật ra chỉ là một quân cờ thôi, hoặc là, một cách bia ngẳm để người ta lợi dụng.
- Ta không thích ví dụ này.
- Ta không đoán ra ai muốn cho ngươi thành tấm bia này, nhưng ta tin, đám thích khách này kỳ thực không phải muốn giết ta.
- Ừm.
- Có điều, ta vẫn phối hợp với vị Tĩnh Nam hầu kia, diễn xuất chúng ta không hòa thuận, khi tiến vào Nam Vọng thành đến nay, ta vẫn chưa đi gặp vị Tĩnh Nam hầu kia.
- Trong lòng Tĩnh Nam hầu, hẳn nắm chắc.
- Hi vọng như thế chứ, nhưng nhiều lúc, tâm tư con người sẽ biến hóa, hơn nữa lập trường của Tĩnh Nam hầu, hiển nhiên không giống chúng ta.
- Vì sao?
- Tĩnh Nam hầu Điền Vô Kính, là người Điền gia, tuy rằng Điền gia không tính là môn phiệt đứng đầu nhất Đại Yến, nhưng cũng tính là nhóm nhị lưu bên trong nhóm đứng đầu, tiêu diệt năm sáu gia tộc môn phiệt đỉnh tiêu, phòng chừng không đến vị trí Điền gia, nhưng nếu bài trì mười gia tộc môn phiệt, Điền gia nhất định vững vàng đứng một chân, hơn nữa đương kim Hoàng Hậu chính là nữ nhi Điền gia gia chủ, tương lai thái tử trên người cũng chảy một nửa huyết mạch Điền gia, có thể xếp về mặt tôn quý, Điền gia chính là đệ nhất rồi.
Trang 100# 2