Chương 196: Theo Ta Vào Kinh
Sau khi ngồi xuống, một nữ nhân mặc áo đen đi tới, đưa cho Trịnh Phàm một bát cơm và một đôi đũa.
Nữ nhân này không phải Đỗ Quyên thì là ai?
Lúc này Đỗ Quyên ăn bận việc nhà, nhìn không khác gì người Hầu gia cả.
Đương nhiên, coi như nàng chị dâu mình, cũng không phải hắn có thể xem loạn, huống hồ đây là nữ nhân của Hầu gia?
- Cảm tạ Quyên tỷ.
- Yo, Hầu gia, ngài nghe được sao, Trịnh đại nhân ta miệng lưỡi thật ngọt đấy.
Đỗ Quyên mỉm cười nói.
Tĩnh Nam hầu đưa một miếng cơm cho vào miệng mình, vừa nghiền vừa nói:
- Miệng gian thần…
". . ." Trịnh Phàm.
Hầu gia dùng chiếc đũa chỉ chỉ một món ăn trong chậu lớn, nói:
- Thử cái này đi, đây là đồ Dương Thái úy Càn Quốc đưa tới.
Trịnh Phàm gật gù, không khách khí, chiếc đũa kẹp một đồ vật đen sì, đặt vào trong bát sau đó đưa vào miệng nói:
- Ăn ngon không?
Hầu gia hỏi.
- Mùi vị hơi chua chua, tư vị phong phú.
- Ừm.
Hầu gia đem chiếc đũa đưa vào trong chậu, kẹp ra một khối thịt cá trắng mịn, đồng thời nói:
- Vừa rồi ngươi vừa kẹp dưa muối.
". . ." Trịnh Phàm.
Cho nên, đây là một chậu cá chua om dưa sao?
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, ẩm thực ngày thường của hắn đã bị Tứ Nương cải tiến dần dần, cho hắn đối với phong tục ẩm thực bản địa của thế giới này, kỳ thực không có quá nhiều kinh nghiệm.
Miếng dưa chua vừa rồi, quá đen chứ?
Trịnh Phàm dùng chiếc đũa lập tức cắp lên một khối thịt cá đưa vào trong miệng.
Mùi vị này, không phải cá sông, hẳn là cá biển.
Có điều đời trước Trịnh Phàm khi còn bé dị ứng với hải sản, cho nên đối với loại nguyên liệu nấu ăn hải sản, hắn không hề hứng thú, cũng bởi vậy, hắn không phân biệt được ra thịt con cá này rốt cuộc thuộc loại hải sản gì.
- Mùi vị ra làm sao?
- Rất ngon.
- Xem ra, ngươi không thích ăn hải sản.
- Thứ này, tốt nhất vẫn phải bắt sáng sớm, đồng thời chế biến món ăn vào buổi tối, tư vị mới ngon nhất.
- Đúng vậy, thứ này Càn Quốc vận chuyển tới nơi này, mất đầy đủ hơn một tháng, dùng ướp lạnh bảo quản. Có người nói, phương nam của Càn Quốc là một vùng biển rộng. Người cạnh biển có thể bắt cá mà sống. Đáng tiếc, phương bắc của Đại Yến ta là hoang mạc, người Yến ta không thể ăn cát mà sống.
- Hầu gia, ta tin tưởng một ngày nào đó, người Yến chúng ta có thể hưởng thụ món ngon này.
Tĩnh Nam hầu cầm lấy cái chén bên người, cũng không biết bên trong có trà hay rượu, uống một hớp, nói:
- Từ biển cả vận chuyển tới đây, phải trả giá rất đắt, đây không phải thứ người bình thưởng có thể hưởng thụ.
- Ý của ty chức là, nguyên bản ngày nay Càn nhân bắt cá mà ăn, đến họ biến thành người Yến.
- Ha ha ha. . .
- Cái miệng này của ngươi, ngược lại rất biết nói chuyện, làm mỗi chức quan Thủ bị thôi, hơi đáng tiếc.
- Hầu gia quá khen.
Chẳng lẽ muốn cho mình thăng quan rồi?
- Ta có thể viết một bức thư cho Ngụy Trung Hà, ngươi có thể đi nhờ vả hắn, ngày sau, nói không chừng có chức tước danh vọng không tả nỏi.
Trịnh Phàm không vội vã cao hứng, mà lại hỏi:
- Hầu gia, ty chức kiến thức nông cạn, không biết vị Ngụy Trung Hà đại nhân này, rốt cuộc là ai?
- Ti Lễ giám trưởng Đại Yến ta.
". . ." Trịnh Phàm.
- Bản Hầu ăn được, ngươi ăn đi.
- Vâng.
Trịnh Phàm không khách khí, dùng cái muôi rót một ít canh cá dưa chua chan cơm, sau đó gắp mấy món khác vào trong bát cơm.
Đỗ Quyên đứng bên cạnh phải đi lên giúp Trịnh Phàm thêm cơm.
- Không cần, ta ăn no rồi.
- Thân làm lính, không quản lúc nào, phải để cái bụng mình no, khi cái bụng no rồi mới nghĩ đến áo vải lót.
Tĩnh Nam hầu nói.
- Hầu gia nói phải, nhưng ty chức ăn no không được, trên người ty chức vẫn còn thương tích.
- Há, Bản Hầu kém chút quên mất.
- Hầu gia, nước trà đã chuẩn bị tốt rồi.
Đỗ Quyên nói.
Tĩnh Nam hầu đứng dậy, nói:
- Ngươi đi theo ta.
Trịnh Phàm theo Tĩnh Nam hầu đi vào phòng trong, bên trong như là thư phòng, có điều có một giá treo đồ để Trịnh Phàm sửng sốt một chút.
Quần áo treo trên giá cho người cảm giác phú quý bức người, phía trên thuê như Long, như Mãng Xà.
- Dương Thái úy không riêng đưa cá đến, còn đưa một bộ Vương bào, nói căn cứ vào triều phục Vương gia Càn Quốc kết hợp với phong cách Yến Quốc ta mà làm ra, ngoài ra hắn còn mang một phong thư chống ba lần đại ấn, gọi thẳng Bản Hầu là Tĩnh Nam hầu điện hạ.
- Ta nghe nói, vị Dương Thái úy kia là thái giám?
Tĩnh Nam hầu gật gù, đi tới sau bàn ngồi xuống, nói:
- Đúng là một tên hoạn quan, người bình thường đều cho rằng hắn bất tài, dựa vào tam tỷ muội Dương gia nhận được Càn Hoàng ân sủng, cho nên thượng vị, kỳ thực không phải vậy, ngươi có thể làm được vị trí đô đốc Tam biên Càn Quốc, đừng nói là một hoạn quan, kể cả một con lớn, nó sẽ không tầm thường.
Trịnh Phàm bỗng nhiên nghĩ đến hơn một tháng trước Lương Trình nói, dù cho vị trí thống soái Tĩnh Nam quân là một con lợn, xác suất đánh không thắng biên quân Càn Quốc rất thấp.
Cái này, Trịnh Phàm phải nhịn xuống, không thể cười.
- Hầu gia, tên hoạn quan này đang khích bác, đòi ly gián.
- Đang khích bác ly gián, có điều ngươi nên biết, hắn ngồi vị trí Đô đốc tam biên chưa được bao lâu, đúng lúc này còn làm ra những việc này, cho dù hắn là hoạn quan, cả văn võ cả triều đình Càn Quốc, theo Bản Hầu nghĩ, người có thể so sánh với tên hoạn quan này, không nhiều.
Người làm quan ai lại không thích mặt mũi? Bởi vậy người ta thường thích làm chuyện dễ và nhanh có thành quả, còn việc cần cù chăm chỉ, cống hiến yên lặng lại rất ít người đồng ý làm, chờ mình bị điều đi nơi khác, hà tất tiện nghi người kế nhiệm? Sự tình tiền nhân trồng cây hậu nhân hóng gió, nói chung người nguyện ý làm chuyện này không nhiều.
Hầu gia bưng chén trà lên, tiếp tục nói:
- Trận chiến lần trước, hành động không chiến mà quay lại đã truyền đến Thượng Kinh Càn Quốc, khiến triều đình Càn Quốc ồ lên, kết tội hắn nhát gan sợ chiến bôi nhọ Quốc Thế, cho nến tấu chương kết tội hắn đã để đầy Ngự Thư phòng.
- Tên Dương Thái úy này, sắp bị điều đi rồi.
Trong lúc nhất thời, Trịnh Phàm không hiểu rõ ý của Tĩnh Nam hầu, nhưng trong đầu hắn hiện ra hình ảnh hắn và người mù Bắc nói chuyện, người mù Bắc cuối cùng nói, Tĩnh Nam hầu rốt cuộc tính toán gì, chỉ có thể dựa vào chủ thượng ngươi đánh cuộc.
Hít sâu một hơi, Trịnh Phàm rõ ràng, hành động của Tĩnh Nam hầu, gọi mình vào nhà, lại cùng nhau ăn cơm, hơn nữa còn không dấu giếm cho mình xem bộ Vương bào này, cái này hiển nhiên lại một loại sắp xếp của Tĩnh Nam hầu.
Cơ hội đã đặt ở trước mặt mình, xem mình có thể thắng cược hay không, cần phải dựa vảo bản lĩnh của mình rồi.
- Ty chức chúc mừng Hầu gia!
- Có cái gì đáng chúc mừng?
- Nếu tên Dương Thái úy này đã bị điều đi rồi, đời Đô đốc tam biên tiếp theo sẽ không dám nối bước hắn, nếu Hầu gia dụng binh lần sau, hắn tuyệt đối không dám hành động giống vị Dương Thái úy kia tránh lui vào bảo trại né tránh không chiến, thậm chí sẽ chủ động khiêu chiến, đến lúc đó, Đại Yến ta có cơ hội rồi!
Tĩnh Nam hầu nhìn Trịnh Phàm thật sâu, không phát biểu ý kiến gì đối với Trịnh Phàm, mà chỉ chỉ Trịnh Phàm nói:
- Sự tình về Thúy Liễu bảo, ngươi hãy giao cho thủ vệ làm thay chức Thủ bị. Bảy ngày sau là ngày mừng thọ của Hoàng Hậu nương nương, ngươi, làm thân binh vệ của Bản Hầu, theo Bản Hầu về kinh.
Trang 99# 2