Chương 199: Rửa Ráy Trước Đi
Hứa Văn Tổ dừng một chút, lại nói tiếp:
- Trấn Bắc hầu phủ ta, nhân số không lớn, Hầu gia chúng ta có một trai một gái. Nhưng Điền gia lại có gia nghiệp lớn, thật sự là đại môn phiệt chân chính. Ngươi nói xem, Bản Hầu và Hầu gia chúng ta tạo ra trận chiến lớn như vậy, kết quả nhìn dáng dấp không đánh nhau thật sự, vậy mục tiêu của họ, rốt cuộc là ai đây?
Khứu giác chính trị của Hứa mập mạp khiến Trịnh Phàm chấn kinh rồi.
Phía bên mình đã có Lục hoàng tử sớm spoil (tiết lộ), hơn nữa có người mù Bắc phân tích, mới đưa ra được cái kết luận này, nhưng Hứa Văn Tổ bắt đầu đi từ các dữ kiện lắp ghép phân tích ra.
Lúc này, bên ngoài tựa hồ nổi lên gió, cửa thư phòng bắt đầu phát ra tiếng ma sát nhẹ nhàng vang động.
Hứa Văn Tổ thở dài nói:
- Cửa thư phòng này của ta, ta vào ngày thứ nhất đã muốn hủy nó đi.
- Đại nhân, ta cảm thấy, những việc này, không phải thứ chúng ta cần phải đi suy nghĩ.
Trịnh Phàm lúc trước gọi lão ca, hiện tại gọi đại nhân.
- Ca ca ta không cần lo lắng cái gì, ngược lại ta ở phía nam, nhà ta từ lâu đã cắt chém quan hệ ba đời với bản tông rồi.
Nhưng ngươi không giống, lần này Tĩnh Nam hầu vào kinh, thật sự không tốt…
Trịnh Phàm đột nhiên cảm giác thấy khí trời lại hạ nhiệt độ một ít, đại khái do trạng thái thương thể của mình khiến bản thân hư nhược đi.
- Hồi trước lão gia tử Điền gia đại thọ bảy mươi tuổi, Tĩnh Nam hầu không hề đi về kinh mừng thọ, lần này chính là ngày mừng thọ của Hoàng Hậu nương nương, triều đình lại phát xuống ý chỉ chuẩn Tĩnh Nam hầu vào kinh chúc thọ.
- Tuy nói thân phận Hoàng Hậu nương nương cao quý, nhưng nhìn quan hệ thân thích, không có đạo lý để mình chúc thọ chị gái mà không chúc thọ cha mình?
Trịnh Phàm trầm ngâm nói.
- Ừm. . . Đúng thế.
- Có điều không có chuyện gì, Hầu gia chúng ta vào kinh thành, không quản chuyện gì phát sinh, Hầu gia chúng ta đều có người bảo vệ trong nhà, Tĩnh Nam hầu hắn, Điền gia hắn dằn vặt thế nào, không hề liên quan gì đến Trấn Bắc hầu phủ chúng ta, chỉ cần quan tâm Hầu gia chúng ta là đủ rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trấn Bắc hầu còn chưa thấy ta, hắn làm sảo bảo đảm ta?
- Có điều Tĩnh Nam hầu này điều quân thật lợi hại, ta điều tra qua hồ sơ, không hề phát hiện Tĩnh Nam quân vào thành quấy rầy bách tính trong thành.
- Nói không chừng bị xóa đi rồi?
- Chữ có thể bị xóa đi, nhưng Thiết Quân luật của Tĩnh Nam quân, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bên trong quân lữ.
- Trấn Bắc quân chẳng lẽ không sánh nổi?
- Kỷ luật chém giết trên chiến trận, Trấn Bắc quân ta đứng thứ nhất, còn những cái khác, ngươi không phải chưa từng thấy Trấn Bắc quân ta cướp bóc bộ lạc Man tộc tàn nhẫn thế nào? Mà Tĩnh Nam quân này… Rốt cuộc thấy máu ít hơn chút.
- Đúng vậy.
Sau khi tán gẫu gần xong với Hứa Văn Tổ, Trịnh Phàm lại ôm hộp bánh quả hồng đi rởi khỏi thư phòng, cùng đám người Tứ Nương đắng sau tụ họp, lên xe ngựa trở về Tổng binh phủ.
Trên đường trở về, Trịnh Phàm đem chuyện mình muốn tùy tùng theo Tĩnh Nam hầu vào kinh nói cho đám người Tứ Nương biết.
Cái này không giống phản ứng mà Trịnh Phàm dự đoán, Tứ Nương tựa hồ không thèm để ý vào kinh nguy hiểm, hơn nữa còn trực tiếp nói:
- Nói như vậy, chủ thượng rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Tiểu lục tử mà ngài tâm tâm niệm niệm rồi.
Hai ngày, đối với người bình thường mà nói, thương thế tự nhiên vô pháp khỏi hẳn, đối với Trịnh Phàm mà nói, xác thực như vậy.
Có điều tốt xấu gì, thời gian hai ngày tĩnh dưỡng về sau, hắn miễn cưỡng có thể mặc được áo giáp, có điều chỉ làm cảnh cho vui thôi, còn chuyện rút đao tự vệ hay làm gì đó tương tự, hắn hầu như không thể.
- Vấn đề không lớn, rốt cuộc Tĩnh Nam hầu về kinh, dọc theo đường đi hẳn phòng bị nghiêm ngặt, không thể xuất hiện cái gì…
- Câm miệng!
Người mù Bắc trực tiếp ngăn cản Lương Trình nói tiếp.
- Ngươi làm sao trở nên mê tín rồi?
Lương Trình nói.
- Người khác làm sao bịa chuyện, ta sẽ không để ý trong lòng, nhưng thân phận của ngươi là gì, chẳng lẽ ngươi không biết?
- Ta cũng muốn đi cùng.
Lương Trình mở miệng nói.
- Khỏi đi, ngươi đi rồi, ai quản lý Man binh bên trong bảo trại này?
Người mù Bắc lần thứ hai phủ quyết Lương Trình.
- Ta đây?
Phiền Lực chỉ chỉ mặt của mình.
- Trong nhà, kiểu gì cũng phải có người đốn củi, bằng không không đủ đun nước tắm.
Người mù Bắc cũng từ chối Phiền Lực.
- Há tốt.
Phiền Lực gật gù, cảm thấy người mù nói rất có đạo lý.
Trên thực tế, bởi tên Phiền Lực đầu óc cộc lốc này, có người quản còn tốt, một khi không ai quản, rất dễ dàng xảy ra chuyện, ở nhà đều có mấy vị Ma Vương quản lý hắn, nếu tên này chạy đến kinh thành tạo ra mầm họa gì, vậy chúng ta không dễ dàng giải quyết rồi.
A Minh đứng bên cạnh, trên mặt mang vẻ hàm súc, tao nhã mỉm cười.
Hắn và Tứ Nương lần này sẽ cùng chủ thượng cùng đi kinh thành, nói thật, không cần thiết để hắn và Tứ Nương đi làm, nếu chủ thượng bị Tĩnh Nam hầu chọn làm thân vệ, xác suất lớn việc ăn ở của hai bên không cùng nhau, sở dĩ bọn hắn cùng đi, bởi vì lo lắng xảy ra chuyện gì vạn nhất, để hai người tiếp ứng mà thôi.
Đương nhiên, cái này lợi nhất chính là, vạn nhất không xảy ra điều gì bất ngờ, hắn và Tứ Nương có thể đi kinh thành làm việc gì đó, tối thiểu có tâm lý chuẩn bị.
Không giống như việc lưu lại Thúy Liễu bảo này, trong lòng luôn nghĩ mình có thể nổ chết lúc ăn cơm, lúc ngủ, hoặc lúc đi nhà xí.
Trải qua mấy lần hung hiểm về sau, các Ma Vương đối với chuyện nổ chết này, đều lưu lại bóng ma trong lòng.
- Cho nên, sự tình móc nối giữa sự khôi phục thực lực của chúng ta với thực lực của chủ thượng, ngươi vẫn không nói cho chủ thượng biết sao?
Người mù Bắc lắc đầu một cái, nói:
- Chờ một thời gian nữa đi, chờ chủ thượng trở về từ kinh thành, chuyện lần này hẳn rất quan trọng, tốt nhất đừng để chủ thượng phân tâm.
- Được rồi, Tứ Nương và chủ thượng đi ra, ngươi cũng đi theo chứ.
A Minh nghe vậy, làm một kiểu lễ nghi phương tây đối với người mù Bắc, nói:
- Như vậy, gặp lại chư vị sau.
…
Lần trước ngồi xe ngựa đi Nam Vọng thành, lần này lại cưỡi ngựa, buổi sáng ngày đông, tuy rằng ánh nắng tươi sáng, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, chỉ có điều lúc đợi dưới Nam Vọng thành, Trịnh Phàm đã đổ mồ hôi tràn trề, thân thể này của hắn đã rất hư nhược.
Ngoài cửa thành, Trịnh Phàm chia tay với hai người Tứ Nương và A Minh, một mình vào thành, tiến vào tòa nhà của Tĩnh Nam hầu.
Thông báo không lâu về sau, Trịnh Phàm nhìn thấy Đỗ Quyên đi tới, phía sau còn mang theo hai cô hầu gái, trong tay hầu gái còn cầm một bộ giáp trụ Tĩnh Nam quân.
Yến Quốc sùng đen, nhưng quân nhân các địa phương đều có đặc điểm riêng của mình, phương diện chi tiết nhỏ không nói, nói riêng về cảm giác trên, giáp trụ Trấn Bắc quân hơi ám trầm một chút, như bị hạt cát hoang mạc mài một lần cát.
Giáp trụ Tĩnh Nam quân lại sáng hơn một chút, có phần phấn chấn hơn, nhưng cũng bởi vậy, khiếm khuyết đi một phần sát khí lắng đọng.
- Trịnh đại nhân trước tiên đi rửa ráy thay quần áo đi.
- A…
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, đổi quân trang thì thôi, cái này vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng còn muốn rửa ráy?
Trang 101# 1