Chương 212: Trịnh Phàm Báo Thù (Trung)
Đây là lý do chính đáng bề ngoài có thể nói ra được, bởi vì bên trong nguyên nhân, mọi người rõ ràng trong lòng, người khác có thể nói ta, Tam hoàng tử hắn không nói ra được.
- Ty chức nhận lệnh của Mật điệp tư, trợ giúp bắt gian tế Hoài Nhai thư viện. Do đó ty chức mới dẫn suất quân đi Hoài Nhai thư viện hiệp trợ. Đồng thời Mật điệp tư trực tiếp dưới chướng Ngụy công công.
Ngụy Trung Hà híp híp mắt, Mật điệp tư Ngân Lãng quận đã sớm tách ra, mà người phụ trách Mật điệp tư Ngân Lãng quận đã sớm lên giường với Tĩnh Nam hầu rồi.
Nhưng những câu nói này hắn không thể nói, cũng không thể phản bác, bởi Mật điệp tư cần phải giữ thể diện.
- Mà Ngụy công công lại nghe lệnh Bệ Hạ, có nghĩa ty chức gián tiếp nhận lệnh Bệ Hạ đi thư viện bắt người. Cho nên theo lời Điện hạ, Bệ Hạ hiện tay cũng là người bôi nhọ Văn hoa chi địa, đáng chết!
- Làm càn!
Tam Điện hạ quát mắng.
Ngụy Trung Hà không nói lời nào.
Tĩnh Nam hầu cũng không nói lời nào.
- Điện hạ xin nhớ, mình đã phế xuống thành thứ dân, ty chức vởi lễ phép, mới gọi ngài một tiếng Điện hạ, theo lễ thường, bách tính Đại Yến bình thường nhìn thấy quan Thủ bị cũng phải lạy dưới, hành lễ gọi hai chữ đại nhân đấy.
- Ha ha.
- Lúc trước Điện hạ nói, tất cả hành động của mình đều vì xã tắc Đại Yến, muốn vì Đại Yến mở vạn thế thái bình. Lời nói này, ty chức nghe được, trong lòng cũng nhiệt huyết sôi trào, thậm chí ty chức cảm thấy nếu không phải Điện hạ muốn giết ty chức mà nói, trong thâm tâm ty chức sẽ dốc lòng vì Điện hạ, vì Điện hạ trợ uy!
- Nhưng Điện hạ miệng miệng nói thẳng Trấn Bắc hầu không tôn thượng, Tĩnh Nam hầu vô pháp vô thiên, nhưng Điện hạ có biết, ai khiến người Man trăm năm không dám xuôi nam, là ai khiến Càn Quốc không dám bắc phạt?
- Miệng niệm đạo đức lễ nghi, tay nâng văn chương Thánh nhân, tô lên mình vẻ tao nhã thánh khiết, đấy chính là Điện hạ ngài. Nhưng sau lưng, lại dùng hành vi thủ đoạn âm độc, tàn hại trung lương, mưu hại huynh đệ, cái này cũng chính là Điện hạ ngài.
Tam Điện hạ tay chỉ Trịnh Phàm, dĩ nhiên nói không ra lời rồi.
- Ngươi…
Trịnh Phàm vẫn giữ vững bình tĩnh.
Ngụy Trung Hà cười cợt, nói:
- Hôm nay ta mới biết Trịnh Thủ bị có biệt tài khẩu ngôn, ta nhớ kỹ rồi.
- Công công quá khen rồi.
Trịnh Phàm đã phát tác xong, tuy hắn không hiểu Tĩnh Nam hầu muốn thả mình ra làm gì, nhưng nếu lão đại lên tiếng, vậy mình cũng chỉ có thể đi ra, hiện tại nên lui về vị trí của mình rồi.
Nhưng mà, Trịnh Phàm cho rằng chuyện này hơi đơn giản, bước chân của hắn vẫn chưa bước ra.
Âm thanh của Tĩnh Nam hầu liền truyền đến:
- Trịnh Phàm.
- Có mạt tướng.
- Ngươi nguyện báo thù?
Kẻ thù đang ở trước mắt, nhưng nguyện báo thù?
Xem như cho ngươi một cơ hội, nhưng câu trả lời trong đó đã sớm bị xóa đi mất rồi.
Từ lúc ăn xong vịt nướng đến hiện tại, Tĩnh Nam hầu vẫn vì oanh liệt há mồm bảo vì hắn báo thù.
Ngươi giúp Hầu gia khua chiêng đánh trống, kết quả ngươi lại nói một câu: A, đại nhân ta đại lượng, ta tha thứ cho hắn rồi!
Vậy ngươi đem Hầu gia đặt nơi nào?
- Báo thù!!!
Trịnh Phàm đưa ra đáp án.
Tĩnh Nam hầu tiếp tục bình tĩnh nói:
- Kẻ thù ở trước mặt ngươi, ngươi còn chờ gì nữa?
". . ." Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm tin tưởng, nếu như mình lúc trước vẫn là một diễn viên quần chúng mà nói, hiện tại như vậy, đạo diễn khẳng định đã dã đèn pha vào mồm hắn.
Tuy hắn không phải nam chính, thậm chí không phải nam phụ, nhưng rốt cuộc có cơ hội từ hậu trường đi lên trước sân khấu trong thời gian ngắn ngủi.
Có điều cơ hội này, quá phỏng tay rồi!!!
Có điều, Trịnh Phàm có một cái ưu điểm, đó chính là hắn là người đã chết qua một lần, thời điểm nào hắn cũng rất lạc quan.
Cái gì thân phận địa vị?
Cái gì ảnh hướng đến tương lai!
Cái gì là quan hệ cừu thị!
Mẹ khiếp cút, thằng nhãi con này muốn giết ta, hơn nữa kém chút khiến lão tử, Tiết Tam và người mù Bắc ba người lên bảng đếm số!!
Hiện tại thằng nhãi con này trước mặt mình vẫn còn ra vẻ, vậy mình phải phải cho hắn một bài học!
Trịnh Phàm đi về phía Tam Điện hạ, nash mắt Ngụy Trung Hà ngưng lại, nhìn về phía Trịnh Phàm.
Một cỗ khí thế, phả hướng về mặt Trịnh Phàm.
Trước đây xem phim võ hiệp, thái giám cơ bản đều biết võ công, mà Trịnh Phàm rõ ràng, tên thái giám này, xác suất lớn am hiểu thần công, vô cùng lợi hại.
Thủ đoạn Luyện Khí sĩ kia, trong mắt người thường chẳng khác gì Tiên pháp rồi.
Nhưng Trịnh Phàm cũng không phải dạng vừa đâu, lựa chọn không nhìn Ngụy Trung Hà cảnh cáo về sau, vẫn đi tới trước mặt Tam Điện hạ.
Tam Điện hạ rất bình tĩnh nhìn Trịnh Phàm.
- Điện hạ, hiện tại Điện hạ phải nói, ngươi dám động ta một tí thử xem.
- Tại sao ta phải nói?
- Bởi nói như vậy, ta đánh ngươi sẽ có cảm giác phấn khích hơn.
- Ta ngược lại muốn xem ngươi, ngươi có dám…
Đùng!
Một bàn tay xuống, Tam Điện hạ bị quất đến xoay chuyển nửa người, mặt trái đỏ chót, khóe miệng có vết máu tràn ra.
Ngụy Trung Hà trợn to hai mắt, tựa hồ ngay cả vị hoạn quan đã quen nhìn sóng gió khắp Đại Yến nhìn tình cảnh này cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Một luồng giận dữ và xấu hổ dâng lên trong lòng Tam Điện hạ:
Lúc này Tam hoàng tử hô to:
- Coi như ta bị giáng xuống thành thứ dân, nhưng trên người ta vẫn chảy xuôi huyết mạch Hoàng thất! Sao ngươi dám…
Đùng!
Trịnh Phàm lại một cái tát quất tới.
Trịnh Phàm biết, hôm nay hắn xác suất lớn bị Tĩnh Nam hầu sử dụng như vũ khí, nhưng không sao, ít nhất vũ khí này lúc này tối thiểu cảm giác rất thoải mái.
Sau một khắc, Trịnh Phàm tóm lấy búi tóc của Tam hoàng tử, đấm một quyền vào bụng hắn.
Tam Điện hạ không biết võ công, cộng thêm thân thể hắn bởi sớm chơi ma túy, vào lúc này trực tiếp co quắp ở trên mặt đất, như con tôm.
Trịnh Phàm vốn định thu tay lại, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Tĩnh Nam hầu, lại phát hiện Tĩnh Nam hầu đã nghiêng người sang bên khác, như đang thưởng thức phong cảnh.
Còn chưa đủ?
- Ngươi sao dám. . . Ngươi sao dám. . .
Kỳ thực, hoàng tử cũng là người, rút đi tấm khăn che mặt trên người bọn hắn, lại phá tan âm mưu quỷ kế về sau, ngươi sẽ phát hiện, bọn họ kỳ thật không khác gì so với người bình thường.
Mọi người kính nể mãi mãi không phải bản thân hắn, mà chính là quyền lực đại biểu phía sau hắn.
Nếu không đủ, vậy thì tiếp!!!
Trịnh Phàm cầm lấy đao của mình, Ngụy Trung Hà nhìn ngay lập tức hướng về Tĩnh Nam hầu, nói:
- Dù sao hắn vẫn là hoàng tử!
Tĩnh Nam hầu tiếp tục ngắm phong cảnh.
Trịnh Phàm yên lặng ném đao xuống mặt đất, chỉ để lại vỏ đao.
Lúc này Ngụy Trung Hà mới nhắm chặt mắt lại, điểm mấu chốt lớn nhất hắn có thể tiếp thu, chính là, ngươi không thể chết được!
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi phun ra.
Ầm!
Một đá sút vào người Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử bị đá lăn ra sau.
Trịnh Phàm trực tiếp ngồi trên đùi Tam hoàng tử, vỏ đao kẹp lấy vị trí đầu gồi Tam hoàng tử, sau đó phát lực!!!
Răng rắc!!!
A a a a!!!!!
Tam hoàng tử phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Trang 107# 2