Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 213: Trịnh Phàm Báo Thù (Hạ)

Chương 213: Trịnh Phàm Báo Thù (Hạ)



Mẹ nó, thế méo nào mình lại hưng phấn?
Trịnh Phàm lại ngẩng đầu nhìn hướng về Tĩnh Nam hầu, mà Tĩnh Nam hầu tựa hồ thích ngắm phong cảm phủ đệ Tam hoàng tử.
Tiếp tục hành!!!
Trịnh Phàm nắm lấy cánh tay trái của Tam hoàng tử, dùng vỏ đao tiếp tục, sau đó.
Răng rắc!!
A a a a!!!!!!
Hô, thoải mái!
Nói thật, Trịnh Phàm không thích dằn vặt người khác, nhưng nếu như người bị dằn vặt là hoàng tử, vậy cái này…Hí…
Tiếp theo, chính là cánh tay phải!
A a a a!!!!!!!
Tứ chi đã hoàn toàn bị phế bỏ.
Trịnh Phàm đứng lên, tinh thần kích thích mãnh liệt làm cho hắn mê muội.
Hắn tin tưởng, không bao lâu nữa, việc làm ngày hôm nay của Tĩnh Nam hầu sẽ truyền khắp kinh thành, thậm chí rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ Yến Quốc.
Mà bản thân là tên "Đao phủ”, tự tay phế bỏ tứ chi hoàng tử, khẳng định tên tuổi nhất định sẽ vang dội.
Tam hoàng tử trên mặt đất đã không kêu nổi, người ngược lại không chết, nhưng hai mắt gần như bại liệt vô thần.
Ngụy Trung Hà cay cú đã đứng đó cực kỳ lâu.
Trịnh Phàm cầm lấy vỏ đao, đứng lên, lại nhìn về phía Tĩnh Nam hầu.
Tĩnh Nam hầu vẫn quay lưng bên này, vẫn còn đang thưởng thức phong cảnh.
Trịnh Phàm cắn răng, giơ vỏ đao lên.
Ngụy Trung Hà trợn mắt há hoắc mồm, vỏ đao của Trịnh Phàm đã đập dưới khố Tam hoàng tử!
Đùng!!!
Chiếc xe chở tù nhân thuộc về Tam hoàng tử đã phủ thêm một tầng vải đen, nguyên bản cái này vốn không có, bởi hôm nay vốn không có nắng, hoặc gió thổi gì, thậm chí ngày đông tại Yến Quốc, có thể phơi tắm nắng, cũng là một chuyện vô cùng thoải mái.
Tất nhiên bọn hắn cố ý thêm tấm vải đem che vào!
Người của Mật điệp tư vây quanh xe chở tù, bách tính tầng dưới bủa vây ven đường xem náo nhiệt, suy đoán người bên trong rốt cuộc là ai?
Buổi chiều thử trà, có người nói Tĩnh Nam hầu tiến vào phủ đệ Nhị hoàng tử hỏi trách Nhị hoàng tử, nhắc nhở say này khi trở thành Thải tử phải tự mình đọc sách nhiều thêm, tăng cường IQ, kiến thức chính trị nhiều vào.
Có người nói, có một vị hoàng tử đắc tội Tĩnh Nam hầu, Tĩnh Nam hầu đi vào muốn vị hoàng tử kia phải dâng trà mới giải hỏa khí này.
Cũng có người nói, Tĩnh Nam hầu không chỉ hỏi tội hoàng tử kia, còn để thủ hạ đánh gãy ngũ chi hoàng tử kia, người ta hỏi chi thứ năm là gì, người kia chỉ tay xuống phía dưới khố.
Tại tầng hai Toàn Đức lâu, gần cửa sổ.
Lục hoàng tử dùng tay trái cầm một chén rượu, đặt trước mũi chậm rãi ngửi.
Xe chở tù mang theo Tam hoàng tử đi qua đường phố, điểm cuối của nó là một tòa Lâm viên Hoàng thất, nơi đó có một cái hồ, giữa hồ có đảo, trên đảo có một tòa đình.
Đình giữa hồ là vị trí Hoàng thất Yến Quốc chuyên môn lưu đày phạm nhân họ Cơ, người bình thường không có tư cách đi vào đây.
Từ khi Đại Yến lập quốc đến nay, riêng hoàng tử thôi đã có sáu người đã đi vào, lần này thêm người thứ bảy rồi.
- Hả, thật không?
Lục hoàng tử nghe Trương công công bên người bẩm báo về sau, hơi bất ngờ.
- Chính xác trăm phần trăm, Điện hạ, nô tài mới vừa biết được tin tức này, cũng bị dọa phát sợ, Tĩnh Nam hầu kia, Trịnh Phàm kia, làm sao dám…
- Ta hiểu rõ Trịnh Phàm, khẳng định thời cuộc bức bách, hắn không thể không ra tay.
- Nói thì nói như vậy, nhưng…
- Nhưng lúc hắn ra tay, trong lòng khẳng định thoải mái không đỡ được.
". . ." Trương công công.
- Điện hạ, không phải ngài rất xem trọng Trịnh Phàm sao, hắn bây giờ làm sự tình như vậy, Tĩnh Nam hầu có thể bảo vệ được hắn một lúc, làm sao bảo vệ hắn cả một đời được?
Ngươi phế bỏ một tên hoàng tử, hơn nữa đập nát ngũ chi của hắn, đường đường là một thành viên Hoàng tộc, hiện nay còn là dòng dõi Bệ Hạ, ngươi nói phế bỏ, Bệ Hạ nghĩ như thế nào? Hết thảy Hoàng tộc họ Cơ nghĩ thế nào?
- Theo cái nhìn của nô tài, nếu thật sự bất đắc dĩ, còn không bằng trực tiếp để Tam Điện hạ kia…
Trương công công làm một cái thủ thế răng rắc, tiếp tục nói:
- Hiện tại Tam Điện hạ còn sống sót, tuy hắn đã là phế nhân, nhưng chỉ cần hắn sống giữa đình hồ một ngày, bất luận Bệ Hạ hay những hoàng tử khác, ai muốn nhớ tới hắn phỏng chừng đều phải nhớ đến Trịnh Phàm kia.
- Sự tình nhờ ngươi tra, tra được chưa?
Lục hoàng tử chuyển hướng đề tài.
- Há, bẩm Điện hạ, ta tra được rồi, tên gia đinh của mất tích của Tề Tư Miểu phủ đúng bị người của Lý Anh Liên bắt trói đi.
- Khả năng ven hồ Thiên Thành quận đêm nay sẽ xuất hiện thêm một cái xác chết trôi rồi.
Lục hoàng tử nhấp một ly rượu.
- Điện hạ sớm đoán được?
- Không, ta không phải Thần Tiên, nhưng nói thật, Tam ca và đám thư sinh ngốc kia, đúng là đọc quá nhiều sách, đầu óc choáng váng rồi. Tề Tư Miểu cam tâm tình nguyện Tam ca của ta chết, thế nhưng từng đạo phong thư, tin tức của hắn há có thể hoàn toàn tránh được tai mắt của Nhị ca ta.
- Nói như vậy, Nhị Điện hạ bên kia, đã sớm biết Tề Tư Miểu, làm việc cho Tam hoàng tử sau lưng hắn?
- Đâu chỉ Nhị ca ta, mẫu tộc Nhị ca tuy là Điền thị, nhưng Điền thị từ lúc Trấn Bắc hầu vẫn trù bị kế hoạch Nam Bắc nhị Hầu xưng Vương. Vị Hoàng Hậu nương nương trong cung kia, từ lúc leo lên vị trí chủ vị hậu cung về sau, càng cẩn thận chặt chặt sống, thứ nên cầm, nàng đã cầm, bất luận Phượng quan trên đỉnh đầu, hay vị trí Thái tử của con trai mình, tất cả đều rất ổn thỏa rồi.
- Mà Nhị ca ta có hai trợ lực, một là Điền thị, hai là Hoàng Hậu nương nương trong cung, nếu hai tòa núi lớn này bất động mà nói, Nhị ca ta căn bản không chuyện gì không làm được. Chỉ trừ trường hợp hắn dẫn Cấm quân trong kinh trực tiếp đi tới mới phụ hoàng lên chức Thái thượng vẫn chưa chắc lắm mà thôi.
- Yo, Điện hạ, nói cẩn thận, nói cẩn thận!!!
- Trong lòng ta có chừng mực, vụ ám sát ngoài Doãn thành còn liên quan đến người Thiên Cơ Các của Tấn Quốc, coi như Nhị ca ta muốn bắt tay an bài chuyện này, nhất định Điền thị cùng Hoàng Hậu nương nương đều tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy.
Thứ Hoàng Hậu nương nương muốn chính là ổn định, chờ tháng ngày này yên ổn qua đi.
Điền thị lại muốn dựa vào lần này Trấn Bắc hầu đối lập với triều đình, đẩy Điền Vô Kính lên vị trí Tĩnh Nam Vương.
Nháo sự một hồi như vậy, trái lại khiến Tĩnh Nam hầu đặt trên vỉ nướng, tốt quả hóa dở rồi.
Điền thị không sẽ làm như vậy, Hoàng Hậu nương nương cũng không làm như vậy với đệ đệ ruột của nàng, đồng thời là chỗ dựa bên ngoài lớn nhất của nàng.
- Nhưng bọn họ vẫn làm như vậy, bởi vì…
Lục hoàng tử trầm ngâm một lát, tiếp tục nói:
- Cho dù hiện tại Nhị ca ta đã làm chủ Đông Cung, đối thủ cạnh tranh bên người, đương nhiên thiếu tên nào tốt tên đấy.
- Cái này… Thật sự là một chiêu Mượn đao giết người hay!
- Buồn cười chính là, Tam ca ta muốn thông qua Tề Tư Miểu mượn đao giết người, nhưng lại không biết, người ta lại dùng cách của ngươi, lại trả lại một cái Mượn đao giết người kia.
Trương công công nói:
- Nói như vậy, gã sai vặt trong phủ Tề Tư Miểu chính là…
- Đúng vậy, hẳn hắn chính là người làm chứng kết tội Tề Tư Miểu câu kết với Tam ca ta. Đây vì phòng ngừa vạn nhất, một tay dự bị, thời khắc mấu chốt giúp mình thoát khỏi hiềm nghi, đồng thời đem đao kia chỉ về phía Tam ca. Hiện tại hẳn tên Lý Anh Liên trong phủ đệ Nhị ca, đang bận rộn chuẩn bị tốt vật chứng đi.


Trang 108# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất