Chương 214: Tính Kế... Chạy
- Điện hạ, nói cách khác, Tĩnh Nam hầu hôm nay, kỳ thực diễn đôi với Nhị Điện hạ đi?
Nghe được vấn đề này, Lục hoàng tử thả chén rượu xuống, Trương công công lần nữa rót đầy chén rượu.
Lục hoàng tử một lần nữa cầm chén rượu lên, lại đặt chén rượu trước mũi, từ từ ngửi, chậm rãi nói:
- Điền Vô Kính là Điền Vô Kính.
- Cái này… Điện hạ, tha thứ nô tài ngu dốt.
- Ngươi nghĩ như vậy là tốt, nếu Nhị ca có thể hát đôi với Tĩnh Nam hầu, vậy bọn hắn chẳng mất công chuẩn bị kỹ càng vật chứng để chứng minh mình vô tội rồi.
- Điện hạ nói như vậy, nô tài hiểu rồi.
- Một chuyện khác nữa, lúc Hứa Văn Tổ đi nhậm chức qua Doãn thành, đã nhận vị hảo hữu nào hẹn tới?
- Bẩm Điện hạ, chuyện này ta đã tra ra được, là nhà Ông Song Hữu mời Hứa Văn Tổ, Ông Song Hữu là Chiêu Thảo sứ đã về hưu, quê nhà ngày ở Doãn thành. Hắn và Hứa Văn Tổ từng có một đoạn thời gian tình cảm, lúc trước Hứa Văn Tổ từng nhậm chức vị trước kia của hắn.
- Nói cách khác, nếu ngày đó không phải Ông Song Hữu mời, Hứa Văn Tổ khả năng cao không lưu lại trạm dịch đúng không?
- Bẩm Điện hạ, khoảnh cách từ Doãn thành tới Nam Vọng thành, nếu cưỡi ngựa phải mất nửa ngày.
- Ông Song Hữu xuất thân từ đâu?
Trương công công suy nghĩ một chút nói:
- Tam Thạch.
Lục hoàng tử trầm ngâm.
- Tam Thạch? Quan võ hay quan văn.
- Đầu tiên là quan võ sau đố chuyển sang quan văn.
- Tam Thạch, ha ha, Tam Thạch Đặng gia, vậy Tứ ca ta, hẳn hỗ trợ thêm một ít rồi!
- Tứ Điện hạ? Vì sao Tứ Điện hạ phải làm vậy?
- Chắc là ngứa tay, như kiểu ngươi đi bờ sông, nhìn thấy trên mặt hồ có con vịt đang lại đây, ngươi đại khí ngứa tay không nhịn được, muốn ném đá vào nó cho vui một chút!
- Cái này…
Trương công công trong lòng nhất thời có chút bốc lên hàn khí, trong chuyện này, có bóng dáng của ba vị hoàng tử.
Lục hoàng tử lại chậm rãi chuyển chén rượu trong tay của mình, hỏi:
- Trương công công, rượu Ô Xuyên nổi tiếng, cả bốn nước đều biết tên, ngay cả người Man tộc và người phương Tây cũng biết đến nó, vậy ngươi biết, hai loại rượu ngon nhất Ô Xuyên là gì?
- Tất nhiên là nữ nhi hồng cùng rượu hoa điêu.
- Vậy ngươi biết nữ nhi hồng cùng rượu hoa điêu, có gì khác biệt?
- Cái này, Điện hạ, tha thứ nô tài kém cỏi, nô tài từng âm thầm thử qua, chỉ biết đây là rượu ngon thế gian, nhưng cả hai khác nhau chỗ nào, nô tài thật sự không phân biệt ra được.
- Kỳ thực, rược chỉ là một.
Trương công công ngạc nhiên, nói:
- Là một.
- Đúng, đều là một, ví dụ như người ở Ô Xuyên chôn rượu xuống lúc con gái mỉnh tuổi trăng tròn. Chờ con gái đến tuổi lấy chồng, ngay hôm đó đào ra, lấy ra vò rượu, cái này gọi là nữ nhi hồng.
- Ngược lại rượu hoa điêu kia thì sao, Điện hạ?
- Con gái chết trẻ, không thể lấy chồng, rượu này đào móc ra, gọi là rượu hoa điêu!
- Hí…
Lục hoàng tử yên lặng nhìn rượu trong tay, không để ý sắc mặt của Trương công công, tiếp tục nói:
- Ta nghe nói, lúc phụ hoàng có một đứa con trai xuất sinh, để lệnh Ngụy Trung Hà chôn một vò rượu, đến nay, Ngụy Trung Hà hẳn chôn hộ bhh bảy vò rồi.
- Chuyện này, lúc trước nô tài trong cung cũng nghe qua, có điều địa phương Ngụy Trung Hà chôn rượu rất bí ẩn, người bình thường căn bản không thể phát hiện được.
- Vậy ngươi nói một chút, đêm nay, phụ hoàng ta có lệnh Ngụy Trung Hà lấy ra một vò, giống như ta, ngồi trong Ngự Thư phòng từ từ nhấm nháp không?
Mặt Trương công công hơi tái, nói:
- Điện hạ, Điện hạ nói cẩn thận, nói cẩn thận!
Lục hoàng tử coi như không có chuyện gì, tiếp tục nhấm nháp rượu của mình.
- Điện hạ, tuy nói nô tài từ nhỏ bị bán đưa vào trong cung, nhưng thật ra bởi huynh đệ trong nhà quá nhiều, trong nhà không đủ nuôi ăn, cho nên ta mới bị cha mẹ ngậm ngùi mang đi bán vào cung, tuy ràng đời này của nô tài không được làm nam nhân, nhưng nô tài không hề oán giận cha mẹ chút nào, tuy nô tài chỉ là hoạn quan, nhưng cũng rõ ràng đạo lý hổ dữ không ăn thịt con, Điện hạ, trong lòng ngài vạn lần không nên oán hận.
- Oán hận? Hổ dữ không ăn thịt con?
Lục hoàng tử mím mím môi.
- Hắn một tay ôm ta khen ta thông minh, một tay còn lại cầm sổ con phê Điền Vô Kính diệt cả nhà ngoại tổ phụ ta, chẳng lẽ không nghĩ tới hổ dữ không ăn thịt con?
- Lúc hắn lệnh Ngụy Trung Hà đưa mẫu thân ta bộ khăn tang, có từng nghĩ tới hổ dữ không ăn thịt con?
- Lúc hắn để ta sống như con chó trong mắt người đời, có từng nghĩ hổ dữ không ăn thịt con?
Trương công công sợ đến té quỵ trên đất.
- Điện hạ, Điện hạ!!!
- Tam ca đã thành phế nhân, ngươi cho rằng phụ hoàng hắn sẽ thương tâm sao? Không nói gạt ngươi, lúc xe chở tù vừa áp giải Tam ca đi qua, trong lòng ta vẫn có chút đau thương đây, nhưng ta nói cho ngươi biết, hắn sẽ không, tuyệt đối sẽ không!!! Hắn sẽ rất vui vẻ, hắn sẽ rất đắc ý!
Lục hoàng tử dừng một chút lại nói tiếp:
- Ngươi biết tại sao Tĩnh Nam hầu khăng khăng không tôn trọng Thánh chỉ, tại sao khăng khăng muốn phể bỏ một đứa con trai của phụ hoàng không?
- Nô tài không biết, nô tài không biết.
- Bởi tất cả trong dự mưu của phụ hoàng, sở dĩ hắn vẻn vẹn để Ngụy Trung Hà đi truyền chỉ, hơn nữa còn cố ý kéo dài thời gian, phụ hoàng không đợi lúc Tĩnh Nam hầu vào kinh xuông chỉ, cũng không đợi lúc Tĩnh Nam hầu đến cửa phủ đệ hoàng tử hạ chỉ, cũng không đợi lúc Tĩnh Nam hầu chất vấn Nhị ca ta hạ chỉ, lại một mực đợi tới khi Tam ca của ta bại lộ, Thánh chỉ mới đến!!!
Khuôn mặt Lục hoàng tử hơi vặn vẹo.
- Thế này sao lại gọi là nhi tử, đây rõ ràng chỉ là thẻ đánh bạc trong tay hắn, là con bài trong tay hắn, hắn chỉ cần cảm thấy đáng giá, hắn chỉ cần cảm thấy thích hợp;… Có thể không chút do dự nào mà đảnh, không chút do dự ném mất!
- Đây chính là, đây chính là, phụ hoàng tốt của ta!!!
…
Ngồi trên lưng ngựa, cả người Trịnh Phàm hơi ngơ ngơ ngác ngác.
Thân binh bốn phía thường thường sẽ liếc nhìn hắn một cái, nếu như nói, khi trên đường nhìn hắn, bởi Trịnh Phàm từng suất mấy trăm Man binh hoành hành phá thành Càn Quốc, thân là người trong quân ngũ, tự nhiên sẽ theo bản năng khâm phục hắn. Nhưng hiện tại, lại thật sự có chút… Sợ sệt rồi!!!
Đây chính là ngoan nhân đánh gãy ngũ chi hoàng tử!
Trịnh Phàm hơi phiêu phiêu, cảm giác như mới chơi đá!!
Mẹ nó, mình đem hoàng tử đánh phế bỏ? Hơn nữa còn đập nát trứng hoàng tử rồi? Tại sao ta lại tàn nhẫn đến vậy? Đây không phải tác phong của ta.
Đương nhiên càng nghĩ nhiều tới chính là, vậy sau này nên làm gì?
Một là tiếp tục ôm đùi Tĩnh Nam hầu, hoặc chờ khi trở về, tẩu tán gia sản tại Thúy Liễu bảo, trốn đi.
Càn Quốc chắc chắn không được, chẳng lẽ đi Tấn Quốc?
Không được quá gần Yến Quốc, vậy Sở Quốc thì sao? Lại hơi xa…
Tâm thái lúc này của Trịnh Phàm, vừa rất thoải mái vừa hơi hơi sợ.
Ai. . .
Sau khi mình đập vỡ trứng Tam hoàng tử, Tĩnh Nam hầu quay người lại bắt đẩu rời đi, chuyện này có nghĩa, Tĩnh Nam hầu muốn kết quả này, mà cách làm của mình so với giết Tam hoàng tử, tựa hồ càng khiến Tĩnh Nam hầu thoải mái hơn.
Trang 108# 2