Chương 215: Điền Gia
Phải sớm nghĩ biện pháp liên lạc với A Minh và Tứ Nương, để bọn họ nhanh chóng đem chuyện này truyền về Thúy Liễu bảo.
Đúng lúc này, đội ngũ ra khỏi thành bỗng nhiên dừng lại, Trịnh Phàm lập tức ý thức lại ghìm lại dây cương.
Lúc trước tâm tư suy nghĩ mơ mơ màng màng, hiện tại mới phát hiện bản thân đã đi tới trước một mảnh tưởng viện, ờng trắng ngói xanh, ở bên ngoài, còn có thể phóng tầm mắt nhìn nhà lầu bên trong, ngoài ra có thể nhìn thấy bươm bươm bay lượn.
Trong ngày đông, gặp được cảnh tượng này thật sự hiếm có.
Phía trước đội ngũ, còn có một đội ngũ khác.
Ngay chính giữa đội ngũ có một toàn Loan giá, trước sau có mười tám người nhấc.
Hai bên loan giá, có gần trăm cung nữ đi theo, mà xung quanh có năm trăm hộ vệ Cấm quân cầm công cụ lễ nghi trong tay.
Những hộ vệ Cấm quân có thân hình cao lớn, nhưng trong tay bọn họ không cần binh khí chém giết, mà mang “Đồ trang sức”, tương tự với đội lễ nghi thời hiện đại.
Lúc này, Trịnh Phàm mới nhớ tới, hôm nay chính là ngày Hoàng Hậu nương nương hồi phủ thăm viếng.
Nữ tử bình thường gả làm vợ người ta, thường thường về nhà mẹ đẻ thăm một chút, cũng bình thường, nhưng nữ nhân đã vào cung, muốn đi một chuyến về nhà, vậy quá khó khăn.
Tĩnh Nam hầu tựa hồ không muốn nhánh quân đội này ảnh hưởng bầu không khí phía trước, lúc này mới hạ lệnh để quân đội dừng lại, bản thân không dỡ mũ giáp, cũng không tiến lên nghênh tiếp mình chị gái về thăm nhà.
Tòa nhà bên kia ngược lại có mấy người tới, nói mấy câu với đội ngũ đằng trước Tĩnh Nam hầu, sau đó lập tức rời đi, hiển nhiên Điền lão gia tử tán đồng cách làm của Tĩnh Nam hầu.
Nghi thức bên kia phục vụ Hoàng Hậu nương nương thăm viếng, đây là vinh quang cỡ nào, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất, nhi tử mình và tỷ tỷ gặp mặt, chờ tỷ tỷ vào phủ về sau, tự nhiên có thể gặp mặt nói chuyện, không cần quá vội vã.
Có lẽ một phần bởi phong tục địa phương, hoạt động lễ tiết sinh nhật quan trọng, kiêng kỵ nhất binh đao.
Trước Loan giá, thị vệ vây quanh lại một vòng, hoạn quan và các cung nữ từng người cầm công cụ, chuẩn bị kỹ càng theo thứ tự chở đợi.
Theo Lễ bộ Thị lang sắp xếp, chuẩn bị tất cả xong xuôi về sau, hai vị Lễ bộ Thị lang lui ra, hộ vệ phía trước cũng tản ra.
Một cuộn tơ lụa từ Loan giá một đường trải xuống, kéo thật dài, một đám người Điền thị quỳ rạp dưới mặt đất.
Tiếp theo, dựa theo lễ nghi, đầu tiên người đức cao vọng trọng nhất Điền gia đứng ra, lấy thân phận thần tử hãnh lễ, mới Hoàng Hậu nương nương vào trong phủ.
Điền thị lão gia tử vừa qua đại thọ bảy mươi tuổi của mình xong, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng.
Điền thị gia mẫu sang năm mới đầy sáu mươi, tuy đã hiện ra vẻ già nua, nhưng mặt vẫn đỏ lừ lừ, khí huyết đầy đủ, hiển nhiên những tháng ngày vừa qua, rất thư thái, cơ bản không gặp chuyện gì phiền lòng.
Bảo đao của Điền lão gia tử vẫn chưa già, mấy năm qua hắn vẫn thường thường cưới vợ bé, nhưng không quản những Tiểu yêu tinh kia xinh đẹp thế nào, trước mặt Điền mẫu, không ai dám lỗ mãng.
Điền mẫu đời này sinh ra một trái một gái.
Con gái là Hoàng Hậu đương triều!
Con trai, nhi tử là Tĩnh Nam hầu!
Đừng nói nhóm tiểu thiếp trong phủ, ngay cả Điền lão gia tử trước mặt nàng cũng phải kính, loại thoải mái này làm sao không khiến người ta sung sướng?
Điền mẫu do một trong hai tiểu bối trong nhà cũng Điền lão gia tử dẫn đi trên đường tơ lụa.
Phía sau hai người còn mang theo mười nam nữ, tuổi không nhỏ, đây đều là người có viên chức của tộc nhân Điền thị.
Phần lớn tộc nhân Điền thị còn lại chỉ có thể tiếp tục quỳ ở đó, không tư cách đi về phía trước.
Bên trong Loan giá, từng tầng từng tầng rèm châu đón đỡ, dưới gió thổi, vang lên tiếng kêu giòn giã.
Điền lão gia cùng Điền mẫu rốt cục dọc theo con đường lụa này, đi tới trước Loan giá.
Lúc này, một ma ma phụng dưỡng bên cạnh Loan giá bắt đầu thông bẩm:
- Nương nương, Sơn Huyện bá và Nhị đẳng phu nhân ở bên ngoài cầu kiến.
- Tuyên!
Bên trong Loan giá, thanh âm Hoàng Hậu hơi run rẩy.
Hoàng Hậu nương nương có thể ngồi vững tại vị trí chủ nhân Hậu cung như vậy, tự nhiên không phải người đơn giản, chiến trường Hậu cung vô cùng âm u, máu tanh và tàn khốc.
Nhưng trước cửa nhà, lúc đối mặt với cha mẹ sinh dưỡng ra mình, nàng rốt cuộc có thể dỡ mặt nạ xuống, trút bỏ tâm tình của mình.
Nhưng trước mắt, vẫn cần khắc chế tâm tình của mình.
Sơn Huyện bá chính là chức vụ trước kia của Điền lão gia tử, Nhị đằng phu nhân chính là cấp bậc của nàng.
Điền lão gia tử là chủ Điền gia, đã từng một thành viên bên trong ban ngành triều đình, có điều có thế phong lên cấp Bá, vẫn phải nhờ nhi tử và con gái mình.
Điền mẫu cũng vậy!
Trịnh Phàm từng gặp vị lão phu nhân Trấn Bắc hầu phủ từng quát mắng tộc trưởng Man tộc bộ lạc kia, nàng là Nhất đẳng phu nhân, cao hơn một cấp so với Điền mẫu.
- Thần, Sơn Huyện bá Điền Bác Giai, tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương phượng thể kim an.
- Hạ phụ, Nhị đẳng phu nhân Điền Trương Thị, tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương phượng thể kim an.
Một đám tộc nhân Điền tộc cũng vào lúc này đồng thời quỳ xuống.
Làm cha làm mẹ, đồng thời quỳ xuống trước con gái, nhìn vậy hơi trái đạo lý, nhưng trước mặt Hoàng quyền, tình cha mẹ cũng phải đặt một bên.
Bên trong Loan giá, Hoàng Hậu nương nương hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Bình thân.
- Tạ nương nương.
- Tạ nương nương.
…
- Làm sao nhập thần như vậy?
Một giọng nữ nhân từ phía sau Trịnh Phàm vang lên.
Trịnh Phàm quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân đội nón lưới đen che mặt cưỡi ngựa xuất hiện đằng sau mình, từ âm thanh có thể phân biệt ra được, đây là Đỗ Quyên.
- Bên trong là Hoàng Hậu nương nương chứ?
- Từ Hoàng Hậu nương nương ra, còn ai vào đây nữa?
- Cha mẹ dập đầu trước con gái, xem ra…
- Đầu tiên phải là Quân thần, sau đó mới tới cha con.
- Ta chẳng qua cảm thấy…
- Không có cái gì?
Trịnh Phàm vốn định nói gì, nhưng ngẫm lại vẫn quên đi, dù sao đây là ngày đại hỉ của Tĩnh Nam hầu.
- Có phải hiện tại ngươi cảm thấy rất sợ sệt?
- Sợ, lúc bị đại quân Càn Quốc vây khốn cũng không sợ như hiện tại.
- Không cần sợ hãi, đã có Hầu gia.
A, ngươi là người đàn bà của hắn, đương nhiên ngươi cảm thấy nam nhân của ngươi không gì không làm được.
Nhưng ta tính là cái gì?
Trời biết Tĩnh Nam hầu đồng ý bảo đảm ta tới trình độ nào và đảm bảo ta tới khi nào?
- Đỗ Quyên tỷ, ta còn tưởng rằng ngươi lưu lại Thiên Đài huyện.
- Không phải hôm nay Hầu gia về nhà sao, ta tự nhiên cũng về được.
- Gặp cha mẹ chồng? Đúng không, tốt xấu gì, nàng dâu cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Đỗ Quyên cười nói:
- Nhưng cha mẹ chồng nhất định sẽ càng không thích, Trịnh đại nhân, ngươi cũng biết thân phận ta, ngươi cho rằng, bọn họ sẽ tiếp thu ta sao?
- Tình ái thứ này, chỉ cần người trong cuộc thích là được, đối với cha mẹ song phương, không thẹn với lương tâm là được.
- Không thẹn với lương tâm sao, không ngờ, tuổi tác Trịnh Thủ bị không lớn, lại rõ ràng chuyện tình cảm nam nữ như vậy, nhưng ta ghe nói Trình Thủ bị vẫn còn chưa lập gia đình đấy.
- Hi vọng tỷ ngươi rảnh rỗi, có thể giới thiệu cho ta một người.
- Được rồi, nữ thám tử Mật điệp tư, ngươi có thể tùy ý lựa chọn.
". . ." Trịnh Phàm.
Trang 109# 1