Chương 216: Thỉnh An Phụ Thân
- Làm sao, sợ rồi?
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, thử nghĩ một hồi, nữ thám tử Mật điệp tư bị mình cưới về sau, phải đối mặt với người mù Bắc, Tiết Tam, Tứ Nương, A Minh cùng với Ma Hoàn bọn họ nhìn chằm chằm.
Rốt cuộc, ai sợ ai?
- Loan gái Hoàng Hậu nương nương đã vào phủ, Hầu gia cũng vào phủ rồi, chúng ta đi thôi.
- Hả? Chúng ta cũng có tư cách vào sao?
- Bên trong đủ lớn, các ngươi đều là thân binh Hầu gia, tất nhiên là người trong nhà, tại sao không có đạo lý để các ngươi vào phủ?
- Ta cũng muốn vào bên trong đi dạo.
- Tự mình chú ý, làm đúng mực là được.
…
Loan giá Hoàng Hậu nương nương vào phủ về sau, quy củ cùng cảm giác căng thẳng chớp mắt liền tiêu tan đi nhiều.
Bên trong một tòa nhã lâu trong vườn, Hoàng Hậu nương nương lùi trái phải, quỳ gối trước mặt Điền lão gia tử cùng Điền mẫu.
- Cha, mẹ, con gái bất hiếu, vào cung về sau không cách nào phụng dưỡng hai người.
Lúc này Điền lão gia tử cùng Điền mẫu, muốn kéo Hoàng Hậu lên, nhưng Hoàng Hậu cố ý phải lạy, có điều tiếp theo, Điền lão gia tử để yên, tùy ý để Hoàng Hậu nương nương và Điền mẫu ôm nhau khóc.
- Con gái ta, ngươi bị khổ nhiều…
Hậu cung sâu thẳm, muốn sinh tồn được bên trong Hậu cung cần phải ăn nhiều khổ.
Điền lão gia tử thở dài, liếc mắt nhìn phu nhân mình, lại nhìn về phía con gái, môi lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng hô:
- Sai nhi.
Đây là nhũ danh của Hoàng Hậu nương nương trước khi lấy chồng.
Thân thể Hoàng Hậu nương nương run lên, quay đầu lại nhìn về phía Điền lão gia tử:
- Phụ thân.
- Đệ đệ ngươi cũng quay về rồi, bởi hắn mang theo binh, cũng không dỡ giáp, trước đó vi phụ không để hắn tiến lên, hiện tại ra nghênh đón đệ đệ ngươi, chờ lát nữa hai người gặp mặt, hai tỷ đệ các ngươi đã lâu rồi chưa được gặp mặt rồi.
- Lúc trước con gái ngồi trong Loan giá, đã thấy hắn phía sau quân mã, em trai có tiền đồ, có thể vì nước thủ biên, tỷ tỷ ta nhờ hắn mới có niềm tin ngồi trong cung, Bệ Hạ cũng khen em trai, gọi hắn chính là trụ cột quốc gia.
- Làm thần tử, phải phân ưu với Bệ Hạ, đây là chuyện đương nhiên, lại nói, Bệ Hạ chưa từng bạc đãi Điền gia ta, đây là vinh dự của Điền gia ta, tự nhiên hắn phải tận tâm tận lực làm việc cho Bệ Hạ.
- Phụ thân, đều là người trong nhà, vì sao nói chuyện khách khí như vậy, muốn để ý cái danh phận gì đây?
Điền lão gia tử mặt ngoài cười ha ha, một mặt hiền lành, nhưng nghe lời con gái về sau, trong lòng bỗng nhiên lạnh hơn một ít.
Lời con gái mang thâm ý, xem ra lần này con gái thăm viếng không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc, trong lời con gái có ý vì trượng phu mình lôi kéo đệ đệ, nhưng cục diện hiện tại, khoảng cách Điền gia phong Vương chỉ còn một bước, cớ nào buông tay?
Vi phụ, làm sao có khả năng buông tay?
Quả nhiên, nữ nhi đã gả ra ngoài, như nước đổ ra, đã hoàn toàn hướng về chồng con nàng, hướng về Cơ gia, đã quên mình là nữ nhi Điền gia rồi!
Điền mẫu vẫn khóc, mệnh nàng tốt, sinh ra một con trai một con gái đều rất có tiền đồ, cho nên vẫn hưởng phúc, tự nhiên không hiểu được ý tứ trong đối thoại của chồng và con gái.
Điền lão gia tử cáo từ, rời khỏi nhã lâu, bên ngoài nhóm khác thân thiết Điền gia đều bên ngoài, bọn họ cách nơi này khá xa, thời điểm này là lúc cha mẹ cùng con gái đoàn tụ, nếu có người bên ngoài, tự nhiên không hay.
Lúc mở tiệc đêm nay, ngược lại mọi người đều thấy được Hoàng Hậu nương nương, đồng thời nhóm tiểu bổi cũng có thể được Hoàng Hậu nương nương ban thưởng.
Điền lão gia tử vội vã đi trên đường mòn, phía trước hành lang uốn khúc, Tĩnh Nam hầu vừa mới tháo giáp trụ xuống, dưới sự hướng dẫn của hầu gái đi hướng về bên này.
Nhìn thấy nhi tử, Điền lão gia tử một khẩu tức giận dâng trào ra, lúc trước đang chuẩn bị nghênh tiếp Hoàng Hậu, hắn cũng thu được tin tức, nhi tử mình vào kinh về sau, đi thẳng đến phủ đệ hoàng tử, phế bỏ Tam hoàng tử!
Đây muốn làm gì!
Hắn thật sự muốn làm gì!
Điền gia chỉ muốn Vương tước mà thôi, nhưng từ đầu đến cuối không hề muốn tạo phản!
Coi như muốn tạo phản, Trấn Bắc quân vẫn còn chưa làm gì, Trấn Bắc hầu phủ vẫn chưa trở mặt thật, Điền gia hắn không thể chờ được nữa sao?
Thời khắc mấu chốt này, mình phải để nhi tử làm việc trầm ổn hơn, Điền lão gia tử quả nhiên…
- Vô Kính nhi tử, một đường khổ cực mệt mỏi, vi phụ thấy gió Nam Cương thổi gầy ngươi…
Khi hắn đi trước mặt nhi tử, nhất thời bị cỗ khí thế áp bách lại.
Thời khắc này, Điền lão gia tử mới nhớ lại, người trước mắt mình, hắn không chỉ là con trai mình, còn lại thống soái của năm vạn quân Tĩnh Nam quân tinh nhuệ!
Điền lão gia tử là chủ nhân Điền gia, nhưng hắn đã già rồi, hơn nữa khí thế chủ nhân môn phiệt há sánh nổi với khí thế đại soái thống binh?
Điền lão gia tử đến trước mặt Tĩnh Nam hầu, hai chân Điền Vô Kính quỳ xuống, dập đầu ba cái, nói:
- Nhi tử bất hiếu, lúc phụ thân đại nhân đại thọ không thể trở về chúc thọ, xin phụ nhân trách phạt.
- Ai, con trai ta gánh quốc sự tại thân, vi phụ làm sao dám trách tội?
Điền lão gia tử đưa tay đỡ Điền Vô Kính dậy.
Lúc này, Điền lão gia tử mới phát hiện phía sau Điền Vô Kính có một người phụ nữ, nữ nhân kia mặc váy đen, nhìn thoáng qua thôi cũng biết đây là nữ nhân quốc sắc thiên hương.
Nhưng rất nhanh, Điền lão gia tử đã nghĩ đến thân phận nữ nhân này, ngoác miệng ra, chỉ vào nữ nhân này nói:
- Ngươi, ngươi mang nàng về?
Điền Vô Kính quay đầu hướng Đỗ Quyên ngoắc nói:
- Đến, chào.
- Con thỉnh an phụ thân.
Đỗ Quyên quỳ xuống dưới chân Điền lão gia tử.
- Cái này… Này Ngươi. . . Sao dám. . . Ngươi. . .
Nữ nhân này, chính là người của Mật điệp tư, hơn nữa thận phận của nàng không hề thấp.
- Cha, trước khi gặp mặt tỷ, ta mang Đỗ Quyên đi gặp tỷ, tỷ tỷ và ta đã gửi thư với nhau, thúc dục ta mau kết hôn từ lâu rồi.
- Hoàng Hậu… Không… Tỷ tỷ ngươi và mẹ ngươi cùng nhau hàn huyên trước nhã lâu, nhưng, cái này…
Điền lão gia tử hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức khôi phục, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nói:
- Vẫn vợ chồng son các ngươi nhanh đến nhã lâu đi, tỷ tỷ ngươi chờ các ngươi lâu rồi đấy!
Thân phận chủ nhân môn phiệt không đơn giản, tuy rằng lúc này trong lòng Điền lão gia tử như dời non lấp biển, nhưng vẫn tức khắc khôi phục tâm tình của mình.
Điền lão gia tử dẫn Điền Vô Kính đi về phía trước, Đỗ Quyên lần đầu tiên vào trong nhà thì đi phía sau.
Điền lão gia tử nhỏ giọng gấp gáp hỏi:
- Chuyện Tam hoàng tử rốt cuộc thế nào?
- Cha, trong lòng nhi tử có chừng mực, ngươi không cần phải lo.
- Ngươi… Ngươi biết hiện tại đây rốt cuộc là bước ngoặc quan trọng thế nào không, ngươi phế bỏ con trai của hắn, Cơ Nhuận Hào cam tâm sao? Cơ Nhuận Hào không giống người cha hoang đường kia của hắn.
Trang 109# 2