Chương 217: Nhận Thân
Tĩnh Nam hầu nói:
- Có cái gì không giống, không phải bị đám ngươi như cha ép tới không còn cách nào khác sao?
- Đây là chuyện khác, Cơ Nhuận Hào hắn vọng tượng muốn khai đao với Trấn Bắc hầu phủ, đừng cho rằng chúng ta không biết rốt cuộc tính toán gì, hiện tại cục diện này, do Cơ Nhuận Hào gieo gió gặt bão, Đại Yến này mấy trăm năm qua, đều do môn phiệt cùng Cơ gia cộng trị thiên hạ, Cơ Nhuận Hào hắn coi mình là người nào, hắn dám!!!
Điền lão gia tử phát hiện Đỗ Quyên nhận ra hai cha con hắn đang nói chuyện, cho nên cố ý kéo dài khoảng cách, để Điền lão gia tử nói chuyện thoải mái hơn một chút.
- Cho nên, ta phế bỏ một thằng con trai hắn có đáng gì?
- Đúng là không đáng gì, bây giờ Cơ Nhuận Hào hắn đối đầu với Trấn Bắc hầu, chỉ cần đầu óc hắn không mơ màng tự nhiên không dám làm gì ngươi, Trấn Bắc quân đã sắp phản loạn, vốn tưởng ràng Lý Lương Đình vào kinh sẽ khiến phía bắc yên tĩnh hơn một chút, ai biết con trai Lý Lương Đình lại hiện thân phía bắc, ha ha, nếu hắn ra tay với ngươi, vậy Tĩnh Nam quân phía nam cũng phải phản hắn, đến thời điểm chín muồi, giang sơn Cơ gia hắn có còn giữ nổi không?
- Vậy cha, tại sao ngươi lại trách ta?
- Ta trách ngươi bởi việc này vốn không cần làm lỗ mãng như vậy, mọi chuyện vốn do Lý Lương Đình và Trấn Bắc quân áp bách trước, thế gia chúng ta liên hợp. Cơ gia muốn hận, đầu tiên nên hận Lý gia, thậm chí ngày sau Cơ gia vượt qua ải này về sau, còn phải tăng cường lôi kéo Điền gia ta, nhưng hôm nay ngươi phế bỏ Tam hoàng tử, cái này không phải tạo lý do để Điền gia ta bị người chê trách sao?
Tĩnh Nam hầu trầm ngâm, nói:
- Cha, con trai hỏi ngươi, chỗ dựa căn bản của Điền gia ta là gì?
- Trăm năm truyền thừa!
- Đó là trước đây.
- Ruộng tốt vạn mẫu, điền hộ mấy vạn.
- Không phải hiện tại.
Điền lão gia tử mím mím môi, nói:
- năm vạn Tĩnh Nam quân!
- Đúng, năm vạn Tĩnh Nam quân, chỉ khi nào bắt được quân tâm 50 vạn Tĩnh Nam quân, Điền gia ta mới đứng ở thế bất bại, Điền gia ta không phải một trong bốn đại môn phiệt, tại sao lần này phong Vương có thể rơi trên đầu Điền gia ta mà không phải họ, không phải bởi nhi tử đã chấp chưởng Tĩnh Nam quân đã vượt qua mười năm?
- Cho nên, ngươi muốn xử lý Tam hoàng tử thu mua lòng người?
- Vì bọn họ, vì bọn họ ra mặt, nhi tử có thể phế hoàng tử.
Ngực khô gầy Điền lão gia tử chập trùng một hồi, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ vai của Điền Vô Kính, nói:
- Con trai của ta lớn rồi, vi phụ già rồi, nếu ngươi không về Ngân Lãng quận, vị trí gia chủ này, kỳ thực ta nên sớm truyền cho ngươi.
- Vị trí gia chủ Điền thị này, con trai ta đúng không để trong mắt. Khẩu khí của ngươi thật lớn, rất giống phong độ của ta khi còn trẻ!
Lúc này khí sắc Điền lão gia tử như mây chuyển trời quang bắt đầu cười lớn, đồng thời không quên quay đầu lại Đỗ Quyên đằng sau nói:
- Chẳng lẽ con dâu ta, chân không được lưu loát, sao đi chậm như vậy? Đi cũng không nhanh bằng lão gia bảy mươi tuổi, sau này làm sao ta dám hi vọng con dâu hầu hạ ta?
Đỗ Quyên nghe vậy, trên mặt lúc này lộ ra miệng cười, hai tay nhấc váy chạy chậm tới.
Thấy Đỗ Quyên có cử chỉ lỗ mãng như vậy, nơi sâu xa con mắt của Điền lão gia tử chỉ chớp mắt qua.
Rốt cuộc xuất thân từ Mật điệp tư, không thể so sánh với nữ nhi khuê tú đại gia, thô bỉ!
Nhưng vừa nghĩ đến muốn nhi tử thuận lợi phong Vương, Điền thị có thể trở thành gia tộc tập thế Vương tước, để Cơ Nhuận Hào hắn sắp xếp một Mật điệp tư thì có ngại gì?
Thừa dịp Đỗ Quyên còn chạy về nơi này, Điền lão gia tử lập tức lại nói:
- Cơ Nhuận Hào đã bãi triều mười ngày, ngày mai bốn đại môn phiệt thêm Điền gia ta lĩnh suất ba mươi gia chủ ba gia tộc môn phiệt đồng thời vào cung gặp vua, chuyện này coi như triệt để quyết định rồi, Cơ gia hắn, không lật được trời!
- Đi thôi, tỷ tỷ ngươi vẫn chờ bên trong kìa.
…
Lúc Điền Vô Kính cùng Đỗ Quyên sánh vai đi vào nhã lâu, Điền mẫu và Hoàng Hậu đã tách ra, khóe mắt hai người ửng hồng, còn lưu lại dấu vết gào khóc lúc trước.
Điền Vô Kính trước tiên bước lên trước, đối với Điền mẫu, dập đầu nói:
- Nhi tử thỉnh an nương nương, nương nương an khang.
- Nàng dâu thỉnh an nương nương, nương nương an khang.
Điền lão gia tử bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng khẽ gật đầu.
Trong lòng không khỏi lần thứ hai cảm khái: Quả nhiên nữ nhi đã gả ra ngoài như nước đã đổ ra, chỉ có nhi tử mới đáng tin!
Mà Hoàng Hậu nương nương ngồi ở vị trí đầu, nhìn thấy đệ đệ mình vừa bước vào cửa đã quỳ mẫu thân trước, mà đem nàng thân là Hoàng Hậu để sang một bên, trong lòng nàng lúc này mát lạnh.
Lập tức, một luồng cảm xúc phẫn nộ kéo tới, nhưng vẫn bị nàng mạnh mẽ áp chế xuống.
Hoàng Hậu không tin, ngay cả phụ mẫu đều biết, trước tiên phải lấy lễ nghi quân thần với mình, sau đó mới đến cha mẹ, chính là hắn là một thống soái cầm quân nhiều năm như vậy, tự nhiên biết!
Đệ đệ làm như vậy, chính là nói với mình, hắn là người Điền gia, Điền gia, mới là vị trí đầu trong lòng hắn!
Hoàng Hậu tận lực bình phục tâm tình của mình, cục diện ngoài triều đình hiện tại thân là chủ Hậu cung sao nàng lại không biết.
Bên ngoài có hai mươi vạn Trấn Bắc quân mắt nhìn chằm chằm, bên trong có mấy chục môn phiệt Đại Yến liên hợp áp bức, chồng mình mấy ngày nay, gần như phẫn nộ tới cực điểm!
Nhưng nàng không cách nào tới an ủi hoặc nói cái gì, bởi vì trong liên minh này, có Điền gia!
Nam Bắc nhị Vương hô ứng, Nam vương chính là đệ đệ ruột thịt của mình!
Từ khi vào cung về sau, nàng đã là nữ nhân của Hoàng Đế, là bạn đời của trượng phu.
Nàng không hồ đồ, nàng rất tỉnh táo, coi như nàng không vì chồng nàng suy nghĩ, coi như vô tình, vậy nàng làm thế nào cũng phải suy nghĩ cho con trai của mình.
Hiện tại con trai của nàng rõ ràng sắp kế vị Thái tử, chờ con trai của nàng kế vị về sau, lúc đối diện với cục diện Nam Bắc nhị Vương, nên làm thế nào?
Ngai vàng này, con trai của nàng có thể ngồi ổn định sao?
Nàng là hoàng hậu, là nữ nhân Cơ gia, nàng rất rõ ràng, bởi vì Cơ gia, cho nên nàng mới có vinh dự hôm nay hồi phủ thăm viếng, nếu nàng thật một lòng một dạ quyết tâm giúp mình nhà, ngày sau Điền gia thật sự xưng ĐẾ tại Đại Yến, cái kia quan hệ gì đến nàng?
Con trai của nàng chính là Phế Đế, nàng chính là Hoàng Thái hậu tiền triều, tại Điền gia, ai sẽ để ý mình, nàng còn địa vị gì để nói?
- Con ta, ngươi đã khổ, con ta…
Điền mẫu ôm Điền Vô Kính một trận khóc rống, sau đó nhìn thấy Đỗ Quyên về sau, Điền mẫu rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng khi biết đây là vợ con trai mình về sau, tuy trong lòng hơi cảm thấy kỳ lạ, con trai nàng lại không cưới hỏi đàng hoàng bỗng nhiên mang nữ nhân trở về, cái này không phù hợp quy củ.
Nhưng nàng làm mẫu thân, đối với chồng mình, không hi vọng hắn có nhiều nữ nhân, nhưng đối với con trai mình, chỉ ước gì hắn có nhiều nữ nhân, cho nên lúc này Điễn mẫu tháo vòng tay trên cổ tay mình đưa cho Đỗ Quyên, Đỗ Quyên lập tức cảm ơn.
Trang 110# 1