Chương 218: Lật Môn Phiệt Đại Yến, Bắt Đầu Từ Điền Gia
Lập tức, Điền Vô Kính như mới chú ý tới tỷ tỷ của mình, hành lễ nói:
- Thần tham kiến Hoàng Hậu, Hoàng Hậu kim an.
- Bình thân.
- Tạ Hoàng Hậu.
- Em trai cực khổ rồi, vì nước thủ biên, Bệ Hạ vẫn thường xuyên khen ngươi đấy.
- Thần chỉ làm việc trong phận sự, không gánh được lời khen của Bệ Hạ.
- Em trai, tỷ tỷ lần này trở về…
- Cha, mẹ, nhi tử mệt mỏi, khai tiệc đi, khai tiệc về sau, nhi tử có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
". . ." Hoàng Hậu.
- Được được được, khai tiệc, khai tiệc!
Điền lão gia tử lập tức hạ quyết đoán, hắn thỏa mãn đối với nhi tử, hơn nữa hắn cũng rõ ràng quan hệ giữa tỷ tỷ và đệ đệ này rất tốt, hắn còn lo rằng nữ nhi này sẽ khuyên con trai mình phản đối xưng Vương.
Đây chính là thời cơ tốt đẹp để cả nhà Điền gia bay vọt, ngày sau không còn tứ đại môn phiệt gì nữa, bàn về dòng dõi Đại Yến, lúc này phải lấy Nam Bắc nhị Vương làm đầu?
Tiệc rượu, bắt đầu rồi.
Một đám tộc nhân Điền gia tụ hội nhã uyển, trời đã sắp tối, nhưng bên trong đã giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt.
Hoàng Hậu nương nương trước tiên hiện thân, mọi người bao quát Điền lão gia tử cùng Điền mẫu đều lần thứ hai quỳ lạy hành lễ, chờ Hoàng Hậu nương nương hô bình thân về sau, tiệc rượu đã bắt đầu.
Thế hệ nhỏ của Điền gia lên ngâm văn chương hoặc diễn võ, để Hoàng Hậu nương nương khen, cái này vốn lạ chuyện trong quy củ, chờ những quy trình kia kết thúc về sau, Hoàng Hậu nương nương nói mình không khỏe, đi xuống dưới nghỉ ngơi.
Mọi người tất nhiên phải lần thứ hai quỳ xuống cung tiễn, Hoàng Hậu đi rồi, Tĩnh Nam hầu cũng mang theo Đỗ Quyên gặp mặt qua tộc nhân rồi cáo từ, nói đi nghỉ ngơi sớm.
Hai vị đại nhân vật đi rồi, bầu không khí tiệc rượu mới triệt để náo nhiệt lên, mọi người có thể càng tự do tự tại quay chung quanh Điền lão gia tử và Điền mẫu, vô cùng phấn khởi ăn uống, mặc sức tưởng tượng tương lai.
Người có thể tụ họp tại đây, đều là hạt nhân Điền gia, bọn hắn đều mong chờ mai sau mình sẽ bay vọt thế nào, thậm chí có thể nói chuyện phong Vương lần này, so với chuyện Hoàng Hậu nương nương thăm viếng, càng đáng để bọn họ kích động, nhảy nhót hơn.
…
- Ai, tiểu nương tử, chú ý.
Trịnh Phàm đưa tay lôi một bé gái chạy đến gần hồ nước, lôi trở về.
Bé gái lên béo mập béo mập, như búp bê sứ, rất khiến người ta yêu thích, trong tay còn cầm một miếng mứt hoa quả.
- Đình Tả Nhi, Đình Tả Nhi.
Cách đó không xa, có người hầu gái hô, hẳn đang muốn tìm bé gái này.
- Ta tìm được ngươi rồi, đừng có chạy lung tung, cảnh tối lửa tắt đèn, rơi xuống hồ, không ai phát hiện được đâu.
Trịnh Phàm nói với bé gái trong tay.
Tiểu cô nương này xác thực quá mức đáng yêu, kích thích tình cảm làm cha của Trịnh Ma Vương.
- Ngươi…Ăn.
Bé gái cảm thấy vị thúc thúc ôm mình trông khá tốt, cầm mứt hoa quả trong tay đút đến mép Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Ngươi ăn đi, ta không ăn.
Tiểu ta nương tức rồi, một lòng bàn tay vỗ vào lồng ngực Trịnh Phàm, cả giận nói:
- Ngươi. . . Ăn!
Một bé gái làm dáng vẻ tức giận, càng khả ái rồi.
- A, ở chỗ này.
- Đình Tả Nhi ở chỗ này.
Hai người hầu gái lập tức chạy tới, từ trong tay Trịnh Phàm tiếp nhận hài tử.
Thấy Trịnh Phàm thân mang giáp trụ, hầu gái nói:
- Cảm tạ đại nhân.
- Hài tử nghịch ngợm, cẩn phải trông nom cẩn thận.
- Đình Tả Nhi nghịch ngợm, lúc trước không để ý đã chạy từ bên trong nhã uyển ra ngoài.
- Đúng đấy, Đình Tả Nhi tính khí quật lắm, ở trong phủ, không ai dám chọc giận nàng, nàng là bảo bối tim gan của lão tổ, đến lão tổ tông cũng phải sợ nàng tức giận đấy!
Trịnh Phàm gật gù, nhìn hai người hầu gái mang theo bé gái đi, bản thân hắn dẫm tàn thuốc trên mặt đất, rồi trở về.
Các thân vệ đi cùng Tĩnh Nam hầu đồng thời trở về Tĩnh Nam quân, tất cả quân sĩ đều được sắp xếp thức ăn, đại ngộ không tệ lắm, có canh có thịt, mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ.
Trịnh Phàm vừa mới đi về, thấy một bóng lưng quen thuộc xuất hiện, Trịnh Phàm vừa bắt đầu không chú ý, chờ bóng người kia đến gần sau, mới phát hiện người đến chính là Tĩnh Nam hầu Điền Vô Kính.
Tĩnh Nam hầu đã dỡ bộ giáp trụ kia xuống, lúc này lần nữa mặc lại, mà sau lưng Tĩnh Nam hầu, Trịnh Phàm nhìn thấy Đỗ Quyên.
Thấy Hầu gia một thân mặc giáp trụ xuất hiện trước mặt mọi người, toàn thể quân sĩ Tĩnh Nam quân đều thả đồ ăn và dừng nói chuyện, lập tức thu dọn giáp trụ trên người, đứng thẳng lên.
Đột nhiên, trong lòng Trịnh Phàm hoảng hốt, một loại linh cảnh đáng sợ, bắt đầu bốc lên từ đáy lòng Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm kỳ thực không phải đang sợ cái gì, hắn chỉ có một loại suy đoán trong nội tâm khiến bản thân sửng sốt.
Ánh mắt Tĩnh Nam hầu dò xét xung quanh một lần.
Rất nhanh, tám trên giáo úy bên trong Tĩnh Nam quân cùng tiến lên phía trước, Trịnh Phàm hít sâu một hơi, cũng lên theo.
Tám giáo úy thêm Trịnh Phàm, đồng thời quỳ một gối xuống trước mặt Tĩnh Nam hầu.
- Tĩnh Nam quân, nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Có mạt tướng!
- Có mạt tướng!
Sau một khắc, quân sĩ bốn phía Tĩnh Nam quân toàn bộ quỳ xuống, khí tức vui vẻ lúc trước biến mất sạnh sành sanh, thay vào đó làm khí tức xơ xác như nước chảy!
- Tức khắc vây quanh nhã uyển!
Trịnh Phàm cúi đầu, nhếch miệng, bắt đầu không tiếng động mà miệng hô hấp.
Mà tám tên giáo úy khác nghe lệnh này về sau, trên mặt biểu lộ vẻ kinh ngạc, nhưng bọn họ lập tức lần nữa cúi đầu.
Tĩnh Nam quân đã bị Tĩnh Nam hầu nắm giữ vượt qua mười năm, Tĩnh Nam hầu trong mắt các tướng sĩ, Tĩnh Nam hầu là Chiến Thần trong lòng bọn hắn, thậm chí bọn họ chỉ biết nhận lệnh Tĩnh Nam quân mà không tiếp thu Thánh chỉ Yến Hoàng!
- Vây quanh về sau, bên trong nhã uyển, gà chó không tha!
Một đạo mệnh lệnh này, như một tia chớp bổ xuống, khiến tám tên giáo úy kinh sợ gần như lay động.
Nhưng bản năng quân nhân vẫn để bọn họ nhận được quân lệnh về sau, lập tức kêu lên nói:
- Mạt tướng tuân mệnh!
- Mạt tướng tuân mệnh!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Sau một khắc, hơn một nghìn quân sĩ Tĩnh Nam quân dưới sự dẫn dắt của từng tên giáo úy, nhằm về phía nhã uyển.
Sóng người giáp sĩ, lúc đi ngang qua Tĩnh Nam hầu rất tự giác tách ra vòng qua, Tĩnh Nam hầu giống như một khối bàn thạch, đứng sững nơi này.
Đỗ Quyên đứng bên người Tĩnh Nam hầu, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân của mình.
Tĩnh Nam hầu đưa tay nắm chặt Đỗ Quyên, nói:
- Ngày hôm nay, khiến ngươi nhận oan ức rồi.
- Thiếp không oan ức đây, ngày hôm nay thiếp thân cũng coi như qua cửa rồi. Ngài, ngài mới thật sự oan ức!
- Ha ha, Bản Hầu không oan ức!
Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn sao trời sáng trong bầu trời đêm, trầm giọng nói:
- Lật môn phiệt Đại Yến, tự mình bắt đầu từ Điền gia!
Trang 110# 2