Chương 220: Chỉ Nhận Lệnh Hầu Gia
Trịnh Phàm ngồi tạm xuống đất, tay trái, xoa xoa trán của mình.
Vào lúc này, hắn có chút hi vọng Tứ Nương hoặc người mù có thể ở bên cạnh mình, hắn muốn tìm bọn họ trò chuyện.
Hòn đá trước ngực, bắt đầu tỏa nhiệt, Trịnh Phàm cúi đầu, chợt phát hiện có từng sợi từng sợi sương máu từ bốn phương tám hướng bị hội tụ đến, bắt đầu tụ tập về vị trí bộ ngực mình.
Là Ma Hoàn đang ăn uống no say huyết khí nơi này.
Tình cảnh làm rất an toàn, bởi không ai chú ý tới, hơn nữa tiếng la giết nổi lên bốn phía, càng không có người quan sát nơi này.
Trịnh Phàm "Ha ha" cười một tiếng, không cản Ma Hoàn.
Hắn chẳng có cảm tình gì đối với Điền thị, tự nhiên chẳng ngại ngùng gì.
Bất luận ám sát hay phản sát, hại người, suất quân rong ruổi Càn Quốc, kỳ thực Trịnh Phàm cảm thấy, mình làm mọi chuyện giống hết như đang chơi game.
Chuyện của Xóa Hà thôn, không phải hắn làm, hắn sẽ không làm chuyện như vậy, bởi vì giết chết bình dân, phụ nữ và trẻ em, không thuộc phạm trù chơi game của hắn.
Nếu hiện thực cũng giống như trò chơi, khiến người ta vui đùa, không để lại gánh nặng gì trong lòng, thật tốt biết bao!
Đột nhiên, ánh mắt của Trịnh Phàm bị đĩa mứt hoa quả kia hấp dẫn.
Mứt hoa quả này hơi quen mắt, đồng thời phía trên đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, ngẩng đầu ngửa ra sau, nhanh chóng hô hấp vài tiếng.
Hiện thực, chung quy không phải trò chơi.
Trịnh Phàm đưa tay lấy miếng mứt hoa quả kia, nhặt lên.
Hắn không muốn tìm, cũng không dám đi tìm, thậm chí không dám nhìn bốn phía nhiều hơn nữa, hắn không hi vọng nhìn thấy người hầu gái gọi tiểu cô nương kia.
Đời trước, Trịnh Phàm là một tác giả chuyên môn viết chuyện châm biếm, vào thời khắc này, bỗng nhiên rõ ràng một đạo lý.
Biến cố hư cấu trong tranh châm biếm, tình tiết trong truyện tranh châm biếm, không thể tưởng tượng nổi thế nào đi chăng nữa, thiết kế tỉ mỉ thế nào đi chăng nữa, nó đều thuộc về logic của tác giả sáng tác.
Mà hiện thực, thường thường không logic.
Trịnh Phàm không muốn lại đợi chỗ này nghe kêu thảm thiết, hắn càng không muốn nhìn cảnh tượng phía sau mình, nhặt đao lên, đứng dậy, Trịnh Phàm đi tới bên dòng suối nhỏ, muốn đưa tay rửa mặt để bản thân tỉnh táo, lúc cúi đầu xuống lại phát hiện, máu tươi tộc nhân Điền thị đã khiến dòng nước trong xanh ban đầu, nhuộm đỏ rồi.
- A…
Trịnh Phàm ngồi thẳng lên, đi ra ngoài.
- Điền Vô Kính, Điền Vô Kính, súc sinh, súc sinh!!!
Bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thể thảm của nữ nhân, mang theo phẫn nộ, mang theo thống khổ tan nát cõi lòng.
Đúng lúc này, Trịnh Phàm nhìn thấy một giáp sĩ bị máu nhơ nhuộm trên người xông qua mình.
Trịnh Phàm xách đao lập tức xông qua, người phụ nữ kia mặc váy dài màu tím, búi tóc đã dỡ, hiển nhiên lúc trước đang ngủ, nhưng hiện tại nàng tóc tai bù xù quỳ gối ngoài đối diện dòng suối ngoài nhã uyển, bên người nữ nhân kia, còn một đám thái giám và cung nữ.
Lúc giáp sĩ Tĩnh Nam quân cả người đẫm máu xông lại, những cung nữ thái giám kia sợ phát ra từng trận rít gào.
- Làm càn, đứng lại!
Trịnh Phàm quát to một tiếng.
Phía trước hơn mười tên giáp sĩ Tĩnh Nam quân dừng lại bước tiến, quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Phàm.
Trong ánh mắt của bọn họ, hiện ra đỏ chót, cũng không biết được có phải nguyên nhân do nhiễm nhiều huyết tinh quá hay không?
Có điều, Trịnh Phàm rõ ràng, bởi vì bọn họ giết chóc quá nhiều, đã hơi điên cuồng, gần như đến mức độ cứ nhìn thấy ngươi không phải người mình, đâm vào giết.
Đây là hiện tượng rất bình thường, dù cho quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, một khi buông tay buông chân thảm sát, chìm đắm vào bên trong, thường thường sẽ không thể kiếm chế nổi.
- Lệnh của Hầu gia, giết chó gà không tha trong nhã uyển, ngoài nhã uyển, không được giết một người!
Có giáp sĩ quỳ đơn gối với Trịnh Phàm, bọn họ đã nhận ra Trịnh Phàm.
Có người đi đầu về sau, hơn mười tên giáp sĩ còn lại đồng thời quỳ xuống.
Lúc trước bọn họ làm việc, gần như kém chút vi phạm quân lệnh.
- Điền Vô Kính hắn ở đâu, gọi Điền Vô Kính đi ra gặp Bổn cung, gọi Điền Vô Kính đi ra gặp Bổn cung!
Hoàng Hậu tránh khỏi cung nữ ngăn cản bên người, đầu tóc rối bù rù vọt về phía Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm cầm đao ngang thân, che trước người Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu đánh vào người Trịnh Phàm, bởi vì có giáp trụ gia trì cộng thêm Trịnh Phàm tốt xấu cũng là Nhập phẩm Võ giả, Hoàng Hậu nương nương đụng vào về sau, trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.
- Lên đây, đứng hết nơi này!
Trịnh Phàm hạ lệnh.
Hơn mười tên giáp sĩ lập tức đứng dậy, cầm đao mà đứng, bảo vệ con đường này.
- Tránh ra cho Bổn cung, tránh ra!
Hoàng Hậu nương nương bò lên như phát điên bắt đầu đánh lên giáp trụ trên người Trịnh Phàm.
- A a a. . .
Lúc này, một tiếng khóc của bé gái truyền đến.
Trịnh Phàm nhìn về phía tiếng kêu, phát hiện trong đám thái giám và cung nữ, có một bé gái như búp bê sứ đứng nơi đó khóc, không phải Lạt Nữu thì ai?
Chẳng lẽ Hoàng Hậu nhìn thấy nàng đáng yêu, cho nên lúc rời khỏi nhã uyển đem nàng đi theo sao?
Trong lòng Trịnh Phàm bỗng nhiên thoải mái hỏi một chút, theo bản năng tìm lý do an ủi bên trong sự tình bi thảm.
Có điều, Trịnh Phàm bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương lại rút ra một cái phượng trâm.
Lúc này Trịnh Phàm đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Hoàng Hậu nương nương trước khi Hoàng Hậu đâm đến.
Làm người hai đời, đây là lần đầu tiên Trịnh Phàm nắm lấy tay người phụ nữ có thân phận tôn quý như vậy!
- Làm càn, ngươi biết Bổn cung là ai không, ngươi có tin Bổn cung tru di cửu tộc ngươi không?
Nghe nàng nói như vậy, khóe miệng Trịnh Phàm lộ ra ý cười.
Mẹ kiếp, thời điểm này ngươi có thể dùng đầu óc nghĩ xem, hoặc mở mắt ra nhìn đi, hiện tại rốt cuộc cửu tộc của aia đang bị tru?
Thấy khóe miệng Trịnh Phàm lộ ra ý cười về sau, Hoàng Hậu tức đến sắc mặt trắng bệch, cái này không phải bôi phấn, hiện tại Hoàng Hậu đã tức giận công tâm.
Cánh tay Trịnh Phàm đẩy một cái về phía trước, Hoàng Hậu lảo đảo lùi về sau vài bước, bị bọn thái giám và cung nữ phía sau nâng lên.
Trịnh Phàm thì lùi lại mấy bước, chuyện cười, hắn không muốn tiếp tục đứng chỗ này làm bia ngắm cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đánh đánh mình không đáng kể, ngược lại có giáp trụ bảo vệ, vậy cứ để Hoàng Hậu dùng tay SPA phục vụ.
Nhưng nếu nàng cầm cái trâm cài kia đâm người mình thủng mấy lỗ, thiệt thòi này, Trịnh Phàm cũng không muốn ăn.
Lùi về sau vài bước về sau, Trịnh Phàm quát to:
- Tuân mệnh!
- Tuân mệnh!
Hơn mười tên giáp sĩ quát to một tiếng, chĩa mũi đao về phía trước, nhắm thẳng vào Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu bị trận chiến này bị dọa cho phát sợ, nàng rõ ràng thân phận của nàng, chí ít vào lúc này không thể dùng chút xíu nào, nếu mình còn dám tiến về phía trước, chỉ sợ đám binh lĩnh này có thể giết mình.
Đúng lúc này, một tiếng sấm rền vang lên, tiếp theo là tiếng cực kỳ khàn khàn kêu to:
- Lão phu ngửi thấy mùi máu tanh, đạo chích phương nào, dám mạo phạm Điền gia ta!
Trang 111# 2