Chương 221: Tứ Đại Môn Phiệt, Không Giữ Một Ai
Tòa quan viên này, do Điền gia lấy danh nghĩa nghênh tiếp Hoàng Hậu nương nương về phủ thăm viếng, để xây dựng.
Điền thị phân ra thành hai phủ đông tây, lần này Điền gia đêm Tây phủ sửa chữa lại xây dựng thêm thành quan viên mới, mà ở trong nhã uyển, theo Điền thị tộc nhân bị tàn sát, mùi máu tanh bắt đầu tràn ngập, máu loãng bắt đầu theo dòng suổi nhỏ chảy về phía Đông phủ.
Bên trong Đông phủ có một tòa đạo quan, Điền gia vẫn lưu truyền một cố sự, tương truyền lúc trước vị trí tộc trưởng Điền thị rơi không vào tay Điền lão gia tử, bởi vì lúc tộc trưởng Điền thị cũng là cha của Điền lão gia tử ôm chết, lúc đó Điền lão gia tử còn quá trẻ, Điền gia lo lắng vô pháp phục chúng, cho nên muốn để đệ đệ ruột của phụ thân Điền lão gia tử đến tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Nhưng vị thúc thúc của Điền lão gia tử kia, lại không thích làm chức vụ này, hắn một lòng một dạ si mê với đạo học, thấy mọi người muốn để cho mình làm gia chủ, hắn trực tiếp trốn vào trong Đông phủ tu luyện mãi không ra.
Vị trí gia chủ này, lúc này mới rơi trên người Điền lão gia tử, kỳ thực bỏ qua chuyện ngày hôm nay mà nói, Điền lão gia tử đúng là xử lý Điền thị rất tốt.
- Đó là ai?
Đỗ Quyên đứng bên người Tĩnh Nam hầu mởi miệng hỏi.
Có thể một lời như Lôi giả, tuyệt không phải dong nhân, cao thủ tầm thường căn bản không cách nào làm được.
Tĩnh Nam hầu buông tay nắm Đỗ Quyên ra, hồi đáp:
- Là ta, thưa thúc tổ.
- Thúc tổ?
- Mấy chục năm trước thúc tổ đem mình khóa trong Đông phủ bế quan, một lòng cầu đạo, người ngoài không hề biết, thậm chí ngay cả người Điền gia chỉ xem thúc tổ đã sớm điên rồi. Có điều, ta lại rất rõ ràng, vị thúc tổ này của ta không điên, bởi khi ta còn bé, hắn từng muốn dẫn ta Nhập Đạo, cũng từng giúp ta rèn luyện qua thân thể, ta chung quy không có duyên với Đạo môn, thích hợp với việc lĩnh quân chinh phạt hơn.
- Ngươi ở đây chờ ta, để ta đi xem xem, hẳn mùi máu tanh trong nhã uyển đã quấy nhiều thúc tổ thanh tu.
…
- Bọn đạo chính phương nào, sao dám làm càn tại Điền gia ta!!! Điền Bác Giai, ngươi người đâu, ngươi người đâu!
Một ông lão râu tóc bạc trắng đang đứng trên đỉnh đạo quan lớn tiếng la lên, nếu đến gần nhìn hắn, có thể nhìn thấy hai mắt của hắn, đã vẩn đục từ lâu, nếu Trịnh Phàm ở đây, tự nhiên sẽ cho rằng ông lão này đã bị bệnh đục thủy tinh thể rất nặng, hơn nữa là loại không thể trị hết nổi.
Đương nhiên, Trịnh Phàm sẽ không kỳ thị người mù.
Bởi trong nhà hắn có một tên người mù đang sống chung rất tốt.
- Người đến, người đến!
Thần trí ông lão kia đã không tỉnh táo, đạo bào trên người hắn đã sớm rách tả tơi.
Hắn nhốt mình mấy chục năm, một lòng cầu đạo, việc cung cấp ăn uống, hồi trước vẫn do tộc nhân Điền thị cung cấp, có điều sau đó, hạ nhân Điền thị phát hiện hắn tự nhiên không ăn cơm, hôm nay mang cơm canh tới thế nào, ngày hôm sau vẫn như vậy.
Điền Bác Giai còn từng vì lý do đó cố ý vào đạo quan xem xét, sau khi ra ngoài, Điền Bác Giai chỉ dặn dò sau này không cần đưa cơm tới.
Nếu bên trong không thường thường truyền đến tiếng tụng kinh và tiếng cười, tộc nhân Điền thị còn tưởng rằng vị thúc tổ này thật sự chết rồi, nhưng loại tư thế không ăn không uống này, thật khiến người ta kỳ quái không gì sánh được.
- Người đến, Điền Bác Giai đâu, ngươi chết ở đâu rồi, mau đến!
Ông lão không ngừng hô to, mà quanh thân hắn, mắt trần có thể nhìn thấy từng sợi từng sợi thanh quanh đang vờn quanh.
- Thúc tổ.
Tĩnh Nam hầu đi tới cửa đạo quan, khom người lại bái.
- Ngươi. . . Ngươi là ai?
Mặt ông lão hướng về phía Tĩnh Nam hầu, mũi bỗng nhiên hút một thoáng, nói:
- Mùi vị này, thật quen thuộc, Tiểu Kính Tử, là ngươi sao, Tiểu Kính Tử?
- Bẩm thúc tổ, Vô Kính về thăm người.
- Ha ha ha, Tiểu Kính Tử hóa ra ha ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt, tuy rằng ngày đó ngươi không ngươi ở nhà theo học lão phu, nhưng lão phu vẫn biết, tiểu tử ngươi có thiên phú cực cao. Có ngươi ở nhà, hẳn Điền gia không có chuyện gì, hiện tại ngửi thấy mùi máu tanh, hẳn chỗ đó là chỗ đám đạo chích kia chết kia sao?
- Bẩm thúc tủ, bọn đạo chích, đã bị Vô Kính giết.
- Hừm, nên giết, nên giết! Vậy là được, vậy là được, lão phu còn tưởng có chuyện gì, ha ha, có ngươi ở nhà thì được, có ngươi ở nhà, lão phu yên lòng rồi. Đúng rồi, ngươi cùng cha ngươi nói một chút, hắn cũng già rồi, đừng tiếp tục cưới vợ bé nữa, người cao tuổi như hắn, không biết ngại sao?
Thúc tổ kia dừng một chút, tiếp tục nói:
- Ngươi bảo hắn ngày mai tới tìm lão phu, nếu hắn muốn sống thêm mấy năm, hãy theo lão phu niệm tâm kinh Đạo gia, chuyện trong nhà, hắn cũng nên gia cho ngươi rồi.
- Bẩm thúc tổ, phụ thân ta, ngày mai không đến được.
- Sao rồi, hắn bị bệnh.
- Phụ thân, hắn hẳn đi đi rồi.
- Cái gì? Bác Giai kia hỗn tiểu tử kia đã đi rồi? Chuyện khi nào, vì sao không ai thông báo lão phu? Nha, cũng đúng, hai mươi năm trước lão phu đã bảo người đừng đưa cơm tới rồi?
Tĩnh Nam hầu nói:
- Hôm nay, vừa nãy.
- Vừa nãy, Tiểu Kính Tử, ngươi nói những tên đạo chích kia đã giết chết Bác Giai rồi?
- Chết rồi!
- Đáng ghét, ngươi dám! Rốt cuộc nhà ai ra tay? Là Tư Đồ gia hay Ngô gia? Không đúng, chẳng lẽ là người Man? Cũng không đúng, cũng không đúng, chẳng lẽ là Cơ gia?
- Là Vô Kính.
". . ." Ông lão.
- Mắt lão phu đã mù nhiều năm, bây giờ lỗ tay này cũng càng ngày càng đứt hơi, lời này ta không nghe rõ, Tiểu Kính Tử, ngươi vừa nói cái gì?
- Là Vô Kính lĩnh suất Tĩnh Nam quân tru bộ tộc Điền thị.
- Ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi hoang đường!!!
Quanh thân ông lão, từng đạo từng đạo thanh quang bắn tung tóe mà ra, gạch ngói trên đỉnh đạo quan trong chớp mắt bị nghiền nát, khí thế dâng trào bắt đầu phát tiết.
- Tiểu Kính Tử, Tiểu Kính Tử, vì sao ngươi phải làm vậy?
Tĩnh Nam hầu đưa tay mở ra nút buộc trên cổ mình, áo choàng huyết sắc theo gió bay xuống ở trên mặt đất.
Hắn đồng thời nói:
- Vì người Yến ta tại ngự Man mấy trăm năm, nên đi ra ngoài xem rồi.
- Tiểu Kính Tử, Tiểu Kính Tử, ngươi mang họ Điền!
Hai con mắt của ông lão bắt đầu ửng hồng, hai tay cũng đang từ từ chống ra, nói tiếp:
- Là Điền gia nuôi ngươi, sinh ngươi, cung ngươi, ngươi sao dám, ngươi có thể nào!
- Thúc tổ yên tâm, Vô Kính một đời này;
- Nếu may mắn thì ngựa đạp Giang Nam về sau, trở lại ruộng vườn tự sát;
- Nếu không may chết trận sa trường, bất luận thế nào, Vô Kinh không cắt đứt tuổi già.
Vị thúc tổ kia quát to:
- Ai bảo ngươi làm như vậy, hắn là Hoàng Đế Cơ gia sao? Hiện tại Cơ gia ai làm Hoàng Đế? Là ai?
- Bệ Hạ đương đại, tên là Nhuận Hào.
- Cơ Nhuận Hào?
- Đúng.
- Ha ha ha ha, dựa vào cái gì, tại sao, lão phu tuy không màng thế sự mấy chục năm, nhưng lão phu chỉ muốn hỏi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Cơ gia hắn xuất ra một tên hùng chủ, tại sao Điền gia ta… Không, không đúng, không chỉ Điền gia ta, không chỉ Điền gia ta chứ?
Tĩnh Nam hầu nói:
- Bốn đại môn phiệt, không giữ lại một ai.
Trang 112# 1