Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 223: Chuyện xưa

Chương 223: Chuyện xưa



Ngực ông lão chập trùng, lúc này phụt một ngụm tinh huyết lên Đào Mộc kiếm, đột nhiên, cây lúc trước bị sóng khí thổi đào bật rễ lần thứ hai đứng thẳng lên về chỗ cũ, mà gạch vụn trên nóc đạo quan lúc này đều phục hồi như cũ.
Tất cả tất cả, giống như thời gian tái tạo.
Từ nơi sâu xa, phảng phất có một cái bàn tay khổng lồ bỗng nhiên thao túng, ngay cả thể pháp Tam phẩm Võ phu, vào lúc này khiến người ta cảm giác rất bấp bênh.
- Lão phu tự tù với đạo quan này mấy chục năm, từng ngọn cây sợi cỏ, mỗi viên ngói mỗi viên gạch, đều ghi vết trong lòng lão phu. Đạo quan này chính là Đạo trường của lão phu, ngươi dám vào Đạo trường của lão phu chiến đấu. Trong Đạo trường này, lão phu chính là trời, lão phu chính là đất, lão phu, chính là đạo!
Thời khắc này, Tĩnh Nam hầu đối mặt, không phải một ông lão gần đất xa trời nữa, mà đối mặt với sự chèn ép và bài xích của thế giới nhỏ này.
Trên giáp trụ mạ vàng của Tĩnh Nam hầu, tự nhiên phát ra tiếng vang giòn giã, đây hẳn là dầu hiệu giáp trụ không chịu nổi gánh nặng sắp rạn nứt.
Thế cuộc, đột nhiên điên đảo.
Sóng khí quanh thân Tĩnh Nam hầu đang bị vùng thế giới này không ngừng áp súc trở về, mà Đào Mộc kiếm của ông lão kia, cách Tĩnh Nam hầu càng lúc càng gần.
Sắc mặt ông lão kia, vào lúc này càng ửng hồng, Đạo pháp của hắn vào lúc này đã được nâng lên một bước.
Sáng nghe đạo tối chết cũng an lòng!
Cảnh giới người tu đạo, bình thường rất khó dùng cấp bậc để cân nhắc, một là bởi họ rất ít tu Sát Phạt chi thuật, không giỏi giết chóc, hai là cảnh giới bọn họ biến đổi, biến thiên quá lớn.
Trên mặt ông lão ửng hồng, hồi quang phản chiếu, hắn đã tự đoạn sinh cơ, lấy hết tinh lực vào một kiếm này!
Thời khắc này, sóng khí quanh thân Tĩnh Nam hầu lần thứ hai bị áp súc lại hơn nửa, Đào Mộc kiếm của ông lão rốt cuộc đến trước mặt Tĩnh Nam hầu.
Ánh mắt Tĩnh Nam hầu đối diện với ánh mắt ông lão.
Chiêu kiếm này, ông lão sắp đâm xuống, nhưng song phương đều rõ ràng, chiêu kiếm này không thể giết nổi Tam phẩm Võ phu.
Nhưng lấy thực lực của ông lão này, đủ để một đạo lỗ hổng trên thân thể Điền Vô Kính, tương đương với mạnh mẽ phá vỡ đê!
Từ đó về sau, Võ đạo của Điền Vô Kính, khó tiến lên một bậc, thậm chí có thể khiến khí huyết tụt xuống ít nhất bảy năm tu luyện mới có thể khôi phục ban đầu!
Điền Vô Kính không sợ hãi, cho dù giờ phút này, bên trong hai con mắt của hắn vẫn không hề lay động.
Vù!
Mũi kiếm, rốt cuộc đâm trúng Điền Vô Kính.
Đây là nhất kiếm thứ nhất của người tu đạo mấy chục năm, cũng là một kiếm cuối cùng.
Mọi người thường nói, trong núi không biết năm tháng.
Ông lão cũng vạn vạn không ngờ tới, ngày đầu tiên ra khỏi tù đạo, gặp một mà cả nhà mình bị diệt, mà đối tượng hắn muốn giết, chính là tiểu bối mình từng coi trọng nhất.
Một khắc ông lão đâm kiếm xuống, tay của ông lão run lên.
Mũi kiếm không đâm trúng mi tâm của Điền Vô Kính, mà nghiêng đi… Thân kiếm hơi lạc… Sượt qua má trái của Điền Vô Kính.

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người nói xem, người trong đạo quan này là ai vậy.
- Nghe các di nương nói, trong này có một lão già điên, em trai, về sau một mình ngươi tuyệt đối đừng chạy tới nơi này, các di nương nói lão già điên này không ăn cơm, nhưng vẫn không chết đói.
- Vậy hắn ăn gì?
- Ăn trẻ con.
- A a, tỷ tỷ, ngươi đừng làm ta sợ!
Vị tỷ tỷ kia trêu chọc nói:
- Ô, em trai ta không phải nói khi lớn lên muốn làm Đại tướng quân đánh người nước Càn cùng người Man sao, làm sao lá gan nhỏ như vậy? Quỷ nhát gan không làm Đại tướng quân được đâu nha.
- Ta không nhát gan, ta không nhát gan.
- Được rồi, được rồi, được rồi, em trai nhà ta không nhát gan, nhất định có thể là Đại tướng quân.
- Hừm, ta sau này nhất định có thể làm Đại tướng quân.
- A, đạo quan cửa mở rồi!
- A a a a!!!!
- Ha ha ha, lừa ngươi, xem ngươi sợ hãi đến như vậy, thế này làm sao làm Đại tướng quân!

Phù phù!
- Ồ, làm sao có đưa bé lén lút bò vao, ngươi biết bên trong đạo quan này là ai không?
- Làm một người điên chuyên ăn thịt trẻ nhỏ.
- Há, đúng vậy, ta thích ăn nhất đứa nhỏ, đứa nhỏ tốt, da nộn, không chán, chà chà chà, phủ lên bột mì cho vào chảo mỡ nóng, ai ôi ôi ôi, mùi vị này thật thơm ngon, thèm chết người đi.
Đứa bé kia sợ sệt nói to:
- Ta không sợ ngươi!
- Ngươi không sợ ta?
- Ta không sợ ngươi!
- Điền Vô Kính ta sau này muốn làm Đại tướng quân, ta không thể sợ bất luận người nào, không thể sợ!
- Ôi ôi ôi, ngươi là con cái nhà ai?
- Cha là chủ Điền gia.
Ông lão kia lẩm bẩm:
- Con trai của Điền Bác Giai.
- Không cho ngươi gọi thẳng tục danh của cha ta, ta muốn giết ngươi?
- Ha ha ha, ngươi đến!
- Ôi, ngươi thả ra ta, ngươi thả ra ta, thả ra ta!
- Chà chà, còn nhỏ tuổi, sức lực rất lớn, hả? Tiên thiên khí huyết viên mãn, hí. . . , đứa bé, ta hỏi ngươi, Điền Bác Giai không mời người dạy ngươi tập võ sao?
Đứa bé kia tức giận quát:
- Không cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của cha ta!
- Ha ha, ngược lại ngươi là hái tử hiếu thuận.
- A!
- Bối phận của lão phu còn lớn cha ngươi, dám nói chuyện với lão phu như vậy, để xem lão phu có quất chết ngươi không?
A!
A!
A!
- Nói, cha ngươi không mời người dạy ngươi tập võ?
- Cha ta mời người xem qua, người kia nói hiện tại ta còn quá nhỏ, xương cốt chưa phát triển, cần chờ thêm thời gian một chút mới thích hợp tập võ.
- Tên này nói không sai, như vậy đi, ngươi theo thúc gia gia ta tu đạo đi.
- Ta không muốn làm đạo sĩ.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Thắng nhóc kia hùng hồn nói:
- Ta muốn làm tướng quân, ta muốn làm Đại tướng quân!
Ông lão kia cười cười:
- Ừm, chí hướng không nhỏ, làm Đại tướng quân rồi làm gì nữa?
- Ta muốn suất lĩnh Thiết kỵ Đại Yến ta đạp phát Vương đình Man tộc, ta muốn đi Càn Quốc bắt Hoàng Đế Càn Quốc về, để đám người Càn Quốc không dám gọi chúng ta là Yến man tử nữa!
- Chà chà, ngươi tiểu oa nhi này, chí khí đúng là không nhỏ, muốn làm Đại tướng quân, cũng được, ngươi có tố chất luyện võ tốt, bắt đầu từ ngày mai, buổi tối mỗi ngày, ngươi đến chỗ thúc gia gia một chuyến, thúc gia gia rèn luyện thân thể này cho ngươi, ngày sau tập võ, có thể làm ít hiệu quả nhiều.
- Thật?
- A, thúc gia gia lừa tiểu bối ngươi làm gì?
- A, đừng bóp mặt của ta!
- Đừng bóp, đừng bóp, đừng bóp! Ta không phải tiểu hài tử, tiểu hài tử mới bị bóp mặt!
Lão già kia cười đùa:
- Cứ bóp, cứ véo!
- Buông tay, ta không cho ngươi bóp! Bị bóp má chứng tỏ chưa trường thành rồi!
- Được, ngươi không cho lão phu bóp, lão phu sẽ không dạy ngươi tập võ!
- Cái này… Cái này?
- Cái gì? Đại tướng quân nói chuyện làm sao ấp a ấp úng.
- Ngài bóp di, nhẹ thôi.
- Được rồi, lúc này mới ngoan mà! Hí hí!
- Ôi, đau!
- Ha ha ha ha. . .


Trang 113# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất