Chương 222: Điền Gia Thúc Tổ
- Các ngươi. . . Các ngươi đây là muốn giết môn phiệt Đại Yến máu chảy thành sông, các ngươi không sợ Đại Yến đại loạn sao, các ngươi muốn để cho Man tộc, cho Càn Quốc, cho Tấn Quốc thừa cơ lợi dụng sao?
- Bẩm thúc tổ, Man tộc Vương đình đã suy, Càn Quốc biên quân đã hủ, Tấn Quốc đang nội chiến, Hiện tại, đây chính là thời cơ Đại Yến ta trăm năm khó gặp, Vô Kính không muốn bỏ qua, cũng không muốn để cho Đại Yến ta bỏ qua.
Thúc tổ nói:
- Nói như vậy, ngươi suy nghĩ vì tương lai Đại Yến, lão phu ta chỉ suy nghĩ cho một nhà Điền gia thôi sao?
- Đúng vậy.
- Trị quốc cần mềm mỏng, hành động khốc liệt của các ngươi, thật sự khiến cho thiên hạ này vận chuyển như các ngươi mong muốn sao? Ngươi trong thiên hạ, khả năng tín phục sao?
- Bẩm thúc tổ, tam quân Đại Yến mạnh nhất, Trấn Bắc quân ba mươi vạn Thiết kỵ, Tĩnh Nam quân năm vạn tiền quân thêm năm vạn hậu doanh, hai mươi vạn Cấm quân, đều nằm trong tay chúng ta. Tư binh môn phiệt hơn nữa đã tụ tập tại Thiên Thành quận. Quân đội Đại Yến mạnh nhất trong tay, Hoàng tộc Đại Yến trong tay, kỳ ngộ Đại Yến trăm năm trong tay.
- Vô Kinh bất tài, không nghĩ ra lý do thất bại!!!
- Tiểu Kính Tử, ngươi đang khinh thường môn phiệt Đại Yến ta.
- Thúc tổ, do ngài đã đánh cao môn phiệt, đánh giá cao đám giòi trong xương này, đánh giá bọn đạo chích quốc gia này rồi.
Vị thúc tổ kia hậm hực nói:
- Nói như vậy, Tiểu Kính Tử, hiện tại ngươi đứng trước mặt lão phu, lại muốn dạy đời lão phu?
Điền Vô Kính cúi người lại bái, thành tiếng nói:
- Vô Kính, xin mời lão tổ quy thiên!
- Tốt, lão phu hôm nay ngược lại muốn xem xem, hảo nhi Điền gia ta có sức lực để nói những lời hùng hồn đó hay không?
Trong tròng mắt đỏ đậm của ông lão có hai vệt sáng bắn nhanh ra, lại không phải bắn thẳng đến Điền Vô Kính, mà tản ra giữa đường.
Sau một khắc, từng hư ảnh màu xanh hiển hiển hiện quanh thân Điền Vô Kính.
Từng hư ảnh đều có dáng dấp giống ông lão, có điều có độ tuổi không giống nhau.
Mỗi một hư ảnh, có vui cười, hoặc tức giận mắng, hoặc lộ liễu, hoặc oan ức, thần thái không giống nhau.
Mà dần dần bóng dáng ông lão bắt đầu biến hóa ra dáng dấp, có Điền mẫu, có Điền Bác Giai, có những tộc nhân còn lại của Điền thị, thậm chí còn có Cơ Nhuận Hào, Lý Lương Đình, Đỗ Quyên những người này.
Ngôn ngữ của bọn họ, vẻ mặt của bọn họ, phảng phất như từng sợi tơ quấn quanh người, bắt đầu cấu kết tâm tình của ngươi, phải đem nội tâm của ngươi dây dưa ra từng vết nứt, cuối cùng lại một lần xé rách!
Tu đạo, chính là tu Thiên đạo, cũng là tu đạo của mình.
Vấn đạo chính là hỏi thương thiên, cũng là hỏi mình.
Ý chí không kiên định, vô duyên với đạo pháp, ông lão kia vì tu đạo, bỏ lại vị trí tộc trưởng Điền thị, đem mình giam cầm bên trong đạo quan nhỏ bé mấy chục năm, Vấn Đạo chi tâm có thể nói cứng như thiết!
- Thúc tổ, thuật pháp này đối với Vô Kính, vô dụng!
Điền Vô Kính không vung quyền, thậm chí không làm ra bất kỳ biểu hiện gì, hắn chỉ hơ hững cất bước, đi về phía đạo quan.
Bốn phía tất cả đều không can hệ gì với ta, bọn họ tồn tại hay không, cũng không đáng kể.
Tình cảnh này như có người lướt sóng trên sóng lớn, mà sóng lớn bốn phía mãnh liệt chỉ làm nền cho ngươi.
Ông lão nhìn Điền Vô Kính tới càng gần, mở miệng mắng:
- Nghịch tử ngươi, tự diệt cả nhà, tâm này, quả nhiên so với đá còn cứng, tàn nhẫn hơn!
Tâm cảnh như vậy, đạo thuật huyền diệu thế nào tự nhiên vô pháp dao động bản tâm Điền Vô Kính.
Điền Vô Kính ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông lão trên mái hiên, lần thứ hai cúi đầu xuống, nói:
- Mời thúc tổ quy thiên!
- Vậy phải xem tên nghịch tử ngươi, có bực này bản lĩnh hay không!
Ông lão lật bàn tay, lúc này Đào Mộc kiếm cung phụng bên trên Thần đàn đạo quan mấy chục năm, đâm thủng mái hiên, rơi vào lòng bàn tay ông lão.
- Hôm nay, lão phu vì tổ tiên Điền thị, trừ Đại Ác đồ không cha không mẹ như ngươi!
Thân hình ông lão nhảy người xuống, thanh Đào Mộc kiếm trong tay đâm về phía Điền Vô Kính.
Hai tay Điền Vô Kính nắm tay, sóng khí quanh thân bỗng nhiên nổ lên, trong đạo quan trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, cả gốc cây méo móc kia cũng bị trực tiếp lật tung rễ.
Đào Mộc kiếm của ông lão nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng bị ông lão lấy đạo pháp tế luyện nhiều năm, bên trong chất chứa vô số huyền diệu, kiếm này cho dù thể phách Võ giả, cũng có thể phá!
Đạo thuật huyền diệu ở ngay đây, Đạo gia ảo diệu, càng làm cho người khó có thể cân nhắc.
Ông lão biết rõ tôn nhi của mình đi con đường Võ giả, mà tâm chí của nó vô cùng cứng cỏi, thuật pháp tự nhiên vô dụng đối với hắn, chỉ có thể sử dụng phương thức lấy xảo phá lực, trước tiên phá tan căn cơ Võ phu của nó.
Nhưng thân hình ông lão thủy chung bị sóng khí hào hùng này cản trở, mũi kiếm vẫn duy trì cách mi tâm Điền Vô Kính một trượng, mặc cho ông lão thôi thúc thế nào, trước sau vô pháp tiến thêm!
Khí huyết chất phác như vậy, giống như núi cao cao vót, giống như biển rộng vô ngần.
Điền Vô Kính cứ như vậy ngẩng đầu lên, nhìn thanh Đào Mộc kiếm kia, mà nhìn nó.
Không đâm trúng ta!
Cảnh giới Võ giả, chú ý khí huyết thịnh suy, ngày đó ở Miên Châu thành, Trịnh Phàm từng gặp phải ông lão kia dùng Song Đầu Thương, lúc trước ông lão kia vốn là Bát phẩm Võ giả, nhưng bởi tuổi già sức yếu, không còn được như năm trước đó, chém giết mấy tiên Man binh về sau đã không còn chút sức lực nào, cuối cùng bị Lương Trình giằng co, chém đứt đầu.
Mà Điền Vô Kính là tráng niên chính trực, một thân khí huyết, càng dâng trào mãnh liệt, như sông lớn cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Trừ phi hắn giống như Sa Thác Khuyết Thạch bị ba ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân luân phiên xa luân chiến tiêu hao, bằng không rất khó mài cạn khí huyết của hắn, còn nữa, đối thủ hắn trước mắt chỉ có một ông lão.
Trái lại ông lão bên này, đạo pháp tự nhiên không giả, nhưng phải đối mặt với đối thủ tâm như bàn thạch, thậm chí vừa mới hạ lệnh diệt sát toàn bộ gia tộc, đạo thuật của ngươi căn bản không tìm được kẽ hở.
Đồng thời, tất cả nguyên nhân nguyên do lại quá mức mãnh liệt, người tu đạo, chú ý liệu địch với tiên cơ, từ từ bố trí, cuối cùng nắm giữ thiên thời địa lợi chậm rãi thu võng để cầu công thành, mà không phải loại bất cần thương lượng, trực tiếp tới giết người.
Quan trọng nhất chính là, cái đạo sĩ truy cầu vốn là Chứng Đạo trường sinh, mà không giống Võ phu bình thường, cầu một thân khổ luyện chém giết trên chiến trường.
Mà thuật pháp của ông lão vô pháp tạo ra tác dụng về sau, ngược lại phải lấy Đào Mộc kiếm lấy xảo phá lực, đây vốn là hạ sách bất đắc dĩ phải làm, tự nhiên với thân thể gần đất xa trời rất khó chính diện đối đầu với Võ giả tráng niên lợi hại!
- Tam phẩm Võ giả, tam phẩm Võ giả, Tiểu Kính Tử, ngươi đã là tam phẩm Võ giả!!!
Điền Vô Kính hồi đáp:
- Không dám làm thúc tổ thất vọng!
- Tốt, tốt, tốt!
Trang 112# 2