Chương 224: Quy Thiên
…
Ông lão như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, xúc cảm từ thân kiếm truyền đến, nói cho hắn biết, nam tử trước mắt này… Đã lớn rồi!
Điền Vô Kính ngẩng đầu lên, nhếch miệng, hai con mắt ửng hồng.
Thân hình của hắn tự biến mất tại chỗ, xuất hiện phía dưới ông lão, tiếp được ông lão.
Điền Vô Kính rõ ràng, lúc trước ông lão liều mình một kiếm có thể đâm thủng căn cơ của hắn, nhưng cuối cùng ông lão, thu tay lại.
Trong lòng ông lão rất nhẹ, nhẹ đến kỳ cục.
Lão lệ trên mắt ông lão rút đi, chỉ còn dư lại tâm tình gọi là giải thoát.
Tay của hắn, nắm lấy cánh tay của Điền Vô Kính, thừa dịp mặt hồng còn chưa tán đi, hấp tấp nói:
- Tru diệt môn phiệt, trừ ngươi và Bệ Hạ, còn có Trấn Bắc hầu phủ?
- Đương đại Trấn Bắc hầu Lý Lương Đình, người đã ở kinh thành rồi.
- Ba người các ngươi, ba người đã?
Điền Vô Kính không lên tiếng.
- Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, ha ha ha…
Ông lão bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó hắn lại lập tức dừng nụ cười, tiếp tục nói:
- Một năm qua, lão phu từng hai lần nhìn sao trời đêm, lần thứ nhất, bỗng nhiên có sao chổi hạ xuống hoang mạc phương bắc Đại Yến ta, sao chổi khó định, tồn tại quá nhiều biến số, lão phu không biết nó đại diện cho cái gì, là phúc là họa, khó định. Một tháng trước, lão phu bởi phát hiện tượng thần vỡ tan, lần thứ hai xem sao trời, ngươi biết lão phu phát hiện cái gì không?
Tựa hồ biết mình không còn thời gian, ông lão không đợi Điền Vô Kính trả lời, tiếp tục nói:
- Hắc Long xoay quanh, Đại Yến quốc vận chi thịnh, có thể nói đáng sợ, ha ha ha, đúng rồi, đúng rồi. . .
- Đáng tiếc, thầy thuốc không tự chữa, ngày đó lão phu còn tưởng rằng quốc vận Đại Yến tăng lên, Điền gia ta có thể vĩnh viễn hưng thịnh, nhưng chưa từng ngờ tới, chưa từng ngờ tới. . .
Môn phiệt chưa trừ diệt, Yến dựa vào cái gì mà hưng?
- Vô Kính, thúc tổ ta vô dụng, tự tù mấy chục năm, ngay cả thúc tổ ta có thể nhìn ra khí vận Đại Yến ta đã có dấu hiệu sôi trào, Luyện Khí sĩ Càn Quốc kia, Vu chúc, Thiên Cơ các Tấn Quốc, người nơi đó còn cao minh huyền tu hơn thúc tổ, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra được.
- Thiết kỵ Đại Yến ta tự nhiên tất nhiên là thiên hạ vô song, ngươi thân gánh vị trí Tĩnh Nam hầu, lại có thêm Trấn Bắc hầu cùng Hoàng Đế Cơ gia đời này, nếu các ngươi một lòng, phóng tầm mắt bốn nước, ai địch nổi?
- Nhưng. . . Nhưng các ngươi phải cẩn thận, vận nước chi biến, không đơn thuần dựa vào binh mà giải quyết toàn bộ, nếu trên chiến trường bọn họ không đánh bại ngươi, chú ý bọn họ dùng. . . Dùng những phương thức khác.
Vị thúc tổ hô hấp lúc có lúc không, cố gắng nói tiếp:
- Tiểu Kính Tử, lão phu ta đêm nay, tâm rất đau, đau chết, thật. . . Thật đau chết rồi. . . Nhưng lão phu cũng hài lòng. . . Tiểu Kính Tử. . . Tiểu Kính Tử. . . Làm Đại tướng quân đi!
Hô lên một chữ cuối cùng, hồng triều trên mặt ông lão tiêu tán, sức sống hoàn toàn tan biến.
Điền Vô Kính thả ông lão trên mặt đất, lùi về sau ba bước, quỳ sát nói thành tiếng:
- Cung tiễn thúc tổ. . . Quy thiên.
Trịnh Phàm ngồi ở bên dòng suối nhỏ, cầm trong tay một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa đi về phía suối phun ra vỏ trái cây.
Sau khi phát hiện Đình Tả Nhi còn sống sót về sau, tâm tình Trịnh Thủ bị bỗng nhiên thoải mái hơn nhiều, đầu óc lúc trước hậm hực tỏa nhiệt, đã tựa hồ tốt hơn nhiều.
Nhưng bên tai, tiếng đao bổ với thi thể cảu giáp sĩ Tĩnh Nam quân, đều không chói tai như vậy rồi.
Chẳng lẽ thích ứng rồi?
Nha không, đại khái mất cảm giác rồi.
Trong lòng Trịnh Thủ bị bỗng nhiên hơi hối hận, nếu như lúc trước trong Hổ Đầu thành không quyết định đi ra kiếm chuyện, hiện tại mọi người vẫn tiếp tục lưu tại trong Hổ Đầu thành.
A Minh cất rượu, Phiền Lực đốn củi, người mù Bắc tính toán, Tiết Tam đọc sách, bản thân hắn là một phú ông, mỗi ngày hưởng thụ cùng Tứ Nương, cũng được, chí ít không cần trải qua những cảnh này, cũng không phải nhìn những thứ này.
Nhưng điều này không phải mình muốn là có thể lựa chọn, nếu như hắn thật sự chọn làm một người bình thường, bản thân đã chết trong tòa quân doanh kia, mặc dù kỵ binh Man tộc đạp lên thi thể của mình, sau đó Thiết kỵ Trấn Bắc quân đè lên một lần nữa.
Trịnh Phàm rõ ràng về mặt lý tính, Tĩnh Nam hầu nói ra một câu kia "Lật môn phiệt Đại Yến, tự mình bắt đầu từ Điền gia", câu nói này quyết đoán cỡ nào, thậm chí còn mang theo dũng khí hi sinh vì quốc gia mở rộng bờ cõi.
Nhưng nói thật, Trịnh Phàm cảm thấy, mình khả năng đời này, không thể làm đến mức độ này.
Nếu hắn thật sự phải làm như vậy, vậy tháng ngày sau hắn phải trải qua những gì?
Chẳng lẽ phải hi sinh tất cả đề đổi lấy sự trung thành đối với Hoàng tộc Cơ gia?
- Đang suy nghĩ gì đấy?
Âm thanh của Đỗ Quyên từ phía sau Trịnh Phàm vang lên.
Trịnh Phàm ho khan một tiếng, nói:
- Không nghĩ cái gì.
- Từ tối nay về sau, trong kinh thành, chỉ sợ không ai dám đàm luận ngươi phế bỏ Tam hoàng tử rồi.
- Đúng vậy!
Sau ngày mai, sự tình Tĩnh Nam hầu tự diệt cả nhà, sẽ nhanh chóng truyền khắp kinh thành, thậm chí truyền khắp Đại Yến, thậm chí truyền khắp toàn bộ bốn nước phương Đông.
- Hầu gia không dễ dàng gì.
Đỗ Quyên nói.
- Nhưng Hầu gia cũng không cần đáng thương.
Trịnh Phàm nói.
- Ha ha, xem ra đàn ông các ngươi càng hiểu nhau hơn.
- Đỗ Quyên tỷ nói giỡn, ty chức đối Hầu gia, chỉ có kính phục khó nói nên lời.
- Nghe được, câu nói này không phải nịnh nọt.
- Đó là…
- Hầu gia có lệnh.
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, lập tức một chân quỳ xuống.
- Mạt tướng nghe lệnh!
- Tối nay Trịnh Thủ bị về kinh gặp vua.
- A?
- Thay Bệ Hạ chuyển cáo cho Thánh thượng: Đầu, đã mở được rồi!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Sau khi đứng dậy, Trịnh Phàm còn có chút buồn bực đưa tay chỉ mặt của mình, nói:
- Đỗ Quyên tỷ tỷ, ta cảm thấy, gần đây ta biểu hiện quá nhiều, hẳn nên đem cơ hội nhường cho các đồng đội khác, như vậy sau đó mọi người có thể ở chung tốt hơn, ta luôn một người ăn một mình, cái này không tốt.
Giời ạ, ban ngày lão tử vừa phế con ruột của Hoàng Hậu thành con nuôi của Ngụy công công, hiện tại các ngươi lại để lão tử vào kinh gặp vua?
Các ngươi định chơi ta phải không?
- Hầu gia bảo ngươi đi, ngươi cứ đi đi, trong Tĩnh Nam quân, không người nào dám nghi vấn quân lệnh của Hầu gia.
Lời của Đỗ Quyên có vẻ hơi lạnh lẽo.
Rốt cuộc nàng xuất thân từ Mật điệp tư, cho dù vừa mới nhập môn làm vợ người ta, nhưng bản lãnh nghề cũ vẫn không ném!
- Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút.
- Ngươi không cần sợ, ngươi là người Hầu gia coi trọng, Bệ Hạ sẽ không làm gì ngươi đâu!
- Đúng, ty chức rõ ràng.
Ngươi đương nhiên không sợ rồi, ngươi là vợ Tĩnh Nam hầu, còn ta khác!
Đương nhiên, lời này chỉ dám suy nghĩ trong đầu, Trịnh Thủ bị vẫn không có lá gan nói ra khỏi miệng.
Không có ấn tín, không có công văn, Trịnh Phàm ăn mặc một thân giáp trụ này, sải bước lên chiến mã, ra khỏi Điền trạch.
Còn có một chuyện đáng vui mừng, đó chính là lúc trước, Trịnh Phàm không giết người nào trong nhã uyển, cho nên không giống giáp sĩ khác trong Tĩnh Nam quân, giáp trụ trên người đều bị máu tươi giặt sạch.
Hơn nữa gió mùa đông thổi một hơi, máu tươi trên người nhanh chóng kết lại, lại thường thường bị nhiệt lượng trong cơ thể mình sưởi một hồi,
Hí, mùi bên trong…
Trang 113# 2