Chương 225: Vào Cung
Giục ngựa rời khỏi Điền trạch kỳ thực không bao xa, Trịnh Phàm phát hiện phía trước đông nghịt.
Nơi này, còn có một nhánh đại quân!
Bởi vì ban đêm, tầm mắt có hạn, nhưng khi Trịnh Phàm tới gần về sau, kết luận ngay nhánh quân đội này trước mắt, nhân số không dưới ba ngàn, hơn nữa chung quanh đây hẳn còn binh mã.
Tới gần về sau, đối phương cho đồn kỵ chủ động lại đây.
- Người tới người phương nào?
- Thủ bị Thúy Liễu bảo Ngân Lãng quận Đại Yến, Trịnh Phàm.
- Tham kiến Trịnh đại nhân.
Hai tên đồn kỵ chủ động hành lễ Trịnh Phàm, Trịnh Phàm cũng hành lễ lại.
Lập tức, một tên đồn kỵ đi lên trước một bước thông báo, Trịnh Phàm dưới sự hướng dẫn của đồn kỵ khác, hầu như không có gì cản trở xuyên qua khu vực này.
Đây là. . . Tĩnh Nam quân.
Lần này Tĩnh Nam hầu vào kinh, không chỉ mang theo một ngàn nhân mã, đây rõ ràng là binh mã theo đàng sau.
Tiếp tục giục ngựa, đại khái sau một canh giờ, Trịnh Phàm đã đi tới phía dưới cửa nam kinh thành.
Cửa thành, đã sớm đóng, thế nhưng ở cửa thành có một nhánh Cầm quân trấn giữ, không phải trên thành lầu mà ở phía dưới tường thành.
Chờ Trịnh Phàm cưỡi ngựa tiếp cận, lúc này có Cấm quân tiến lên ngăn cản.
- Người tới người phương nào?
- Thủ bị Trịnh Phàm Thúy Liễu bảo Ngân Lãng quận Đại Yến.
Rất nhanh, trên lâu thành thả một cái rổ treo lớn.
Trịnh Phàm xuống ngựa, tiến vào trong rổ treo, sau đó bị phía trên kéo lên trên tường thành.
Không đợi Trịnh Phàm hỏi thêm cái gì, có một tên giáo úy thủ thành dẫn Trịnh Phàm đi xuống lầu, chỉ chỉ một con ngựa đã được chuẩn bị kỹ càng, chắp tay về phía Trịnh Phàm không nói hai lời trực tiếp rời đi.
- A…
Danh hiệu của của mình, vang dội thế sao?
Hay nói cách khác, lúc này không ai dám giả mạo mình? Hoặc khẩu lệnh vào thành đêm nay, chính là "Trịnh Phàm"?
Đương nhiên, đây chỉ phỏng đoán trong lòng, kỳ thực trong lòng Trịnh Phàm rõ ràng, chuyện xảy ra tại Điền gia, vị kia trong cung đã sớm biết trước.
Tĩnh Nam hầu để cho mình truyền câu nói kia, "Đầu, đã mở ra".
Rõ ràng như hai bên đã sớm phân công nhau từ trước, ý tứ là phía ta bên này xong việc, đến phiên ngươi rồi.
Đương nhiên, quyết đoán về nhà diệt môn này, không thể là chuyện sau khi Tĩnh Nam hầu trở về thấy cơm nước trên tiệc tối không phù hợp khẩu vị mình, dưới cơn nóng giận quyết đoán diệt tộc.
Chuyện này, trong lòng khẳng định đã sớm có chương trình!
Mà ban ngày đi gây sự với Tam hoàng tử, nguyên nhân càng đơn giản hơn rồi.
Ta tự phải tiêu diệt cả nhà mình, phế một đứa con trai của ngươi hả giận, không quá đáng chứ?
Mà mình không giết chết Tam hoàng tử, mà phế bỏ, cái này càng phù hợp với mục đích hả giận của Tĩnh Nam hầu, thủ đoạn này còn ác hơn, so với giết hắn còn xả giận hơn.
Có điều vị Bệ Hạ trong cung kia cũng đủ tàn nhẫn, hắn biết rõ đêm nay Điền trạch sẽ có trận hạo kiếp này, còn phái Hoàng Hậu nương nương trở về thăm viếng.
Nhưng cái này tựa hồ là phương thức Đế Vương uyền chuyển thâm trầm hơn, để thê tử của mình có cơ hội trở về gặp cha mẹ mình lần cuối?
Ngược lại trong lòng Tiểu lục tử có thể cân bằng hơn một chút, mẫu tộc của Nhị ca hắn cũng bị diệt, hơn nữa phụ hoàng hắn không nhất bên trọng nhất bên khinh, đều để Tĩnh Nam hầu mang binh diệt.
Người ngoài căn bản vô pháp thăm dò vị "Thân gánh trách nhiệm nặng nề" "Can hệ vận nước" đưa tin này, lúc một đường cưỡi ngựa từ cửa nam đến Hoàng cung, trong đầu của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ thứ gì đó đại nghịch bất đạo.
Bản thân Trịnh Phàm cũng không biết sao nghĩ đến những thứ này, đại khái vì muốn giải quyết vấn đề căng thẳng trong nội tâm đi.
Tuy rằng trong lòng xác suất lớn cho rằng, vị Bệ Hạ này là vị hùng chủ, hùng chủ bình thường đều có một cái thói quen, đó chính là không để ý con trai của mình.
Nhưng vạn nhất?
Vạn nhất Yến Hoàng không phải hùng chủ bình thường thì sao đây?
Mạng của mình chỉ có một!
Đây là lần đầu tiên Trịnh Phàm đi Hoàng cung Yến Quốc, cũng may cái này không khó tìm, lúc quy hoạch thủ đô, đều cố ý để Hoàng cung cao nhất, mà tòa Hoàng cung trong kinh thành này, bất luận ngươi đứng ở chỗ nào, quét mặt một thoáng đều có thể biết được phương hướng Hoàng cung.
Cấm quân tại cửa cung tiến lên kiểm tra Trịnh Phàm, lần thứ hai Trịnh Phàm báo chức vị và họ tên của mình.
Rất nhanh, trên cửa cung cũng thả xuống một cái rổ treo.
Nói như vậy, trọng thành đều có ít nhất nội thành và hai tầng ngoại thành, kỳ thức lúc thiết kế bản thân Hoàng cung, đã tính toán đến hiệu ứng phòng thủ.
Cái này không phải đề phòng quân phòng ngự ngoài thành làm phản, nói như vậy quân đội bên ngoài đánh vào thành về sau, cơ bản tương đương với không thể cứu vãn, xây dụng phòng ngự Hoàng cung có tốt đến đâu, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Hoàng cung phòng ngự để tính đến trường hợp phản loại mưu phản trong quy mô nhỏ, lại rất hiệu quả.
Ngồi rổ treo về sau, lần này Trịnh Phàm không được cưỡi ngựa nữa rồi.
Xuống cửa cung thành lầu, Trịnh Phàm phát hiện một người quen cũ ở đây chờ đợi mình.
Kỳ thực không thể coi là quen, đó người dọc theo đường đi Tĩnh Nam hầu đã nói nhiều lần muốn giới thiệu mình đi đến chỗ hắn để nhậm chức.
Đồng thời, vị đại nhân vậy này lúc sáng ngày hôm nay còn rất chăm chú nói với mình:
Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Trịnh Phàm theo bản năng mà nuốt ngụm nước bọt, quay đầu lại nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn về phía cửa cung đóng chặt, thời khắc này, hắn lại có ảo giác như mình là tú nữ mới vào cung.
- Trịnh Thủ bị, ta đợi ngươi lâu rồi.
Ngụy Trung Hà cầm trong tay phất trần, đối Trịnh Phàm hơi thi lễ.
Thanh âm quen thuộc, khí chất quen thuộc, cộng thêm hình tượng trên người hắn được các đạo diễn phim truyền hình công phu nhào nặn.
- Hạ quan, Thủ bị Trịnh Phàm Thúy Liễu bảo, tham kiến Ngụy công công!
- Ô, lúc này mới nửa ngày không gặp Trịnh đại nhân sao lại trở nên lễ tiết như vậy?
- Rốt cuộc mệnh căn nằm trong tay công công ngài rồi.
Tay trái Ngụy công công lên bấm cài tóc, chỉ Trịnh Phàm nói:
- Hứ, nghịch ngợm!
Tiếp theo, Ngụy công công lại nói:
- Trong cung, thiếu nhất chính là người lanh lợi giống Trịnh đại nhân.
". . ." Trịnh Phàm.
- Bệ Hạ vẫn còn bên trong Ngự Thư phòng, Trịnh đại nhân mau đến đây.
- Khách khí, đi thôi.
Ngụy công công nhanh chân đi trước, tốc độ đi cực kỳ nhanh, nhanh đến mức nhìn rõ ràng hắn đi, nhưng Trịnh Phàm lại phải dùng chạy phương thức chạy mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn.
Thời gian đại khái nửa nén hương, Ngụy công công bỗng nhiên dừng bước, Trịnh Phàm tự nhiên cũng ngừng lại, bắt đầu thở dốc.
- Trịnh đại nhân, trước tiên thở thông suốt, chờ một lúc nữa gặp bhh.
- Tạ công công.
Hai người bắt đầu bước đi về phía trước, trải qua một vườn hoa nhỏ, diện tích vườn hoa không lớn, gần như bằng Ngự Hoa viên bên trong Cố cung, nói chung, ở đây cơ hồ không thể gặp chuyện các phi tần chơi trốn tìm, hay chơi cái gì.
Phía sau hoa viên Ngự Thư phòng, các một ao nước nhỏ, xuyên qua hành lang trên ao nước về sau, Ngụy công công ra hiệu Trịnh Phàm ở bên ngoài chờ đợi, mình đi vào trước.
Có chủ nhân Hoảng cung và không có chủ nhân Hoàng cung, để cho người ta cảm giác, tuyệt nhiên không giống, lúc này Trịnh Phàm đứng ngoài cửa, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Thời điểm tiểu học, người đánh thằng bạn học, hiện tại cha bạn học và thầy giáo ở văn phòng chờ ngươi.
Ừm, đương nhiên, tình huổng trên vẫn khá tốt, nếu đổi thành: Thời điểm tiểu học, ngươi thiến bạn học, hiện tại cha bạn học và thầy giáo đang đợi ngươi…
Trang 114# 1