Chương 230: Đẩy Đi
Nhưng hiển nhiên, cảm tình của Bệ Hạ đối với Trấn Bắc hầu đã sớm mẫn cảm đến mức độ này rồi.
- Đứng lên đi, nếu có lần sau nữa, ngươi sớm đi thủ lăng chờ Trẫm đi.
- Bệ Hạ, lão nô không dám.
Ngụy Trung Hà từ từ đứng lên.
- Tuy nói Lý Lương Đình nói đang nướng đùi dê, nhưng thật ra biến tướng nói phương pháp của Trịnh Phàm rất đúng.
- Người làm tướng, trong mắt chỉ nghĩ làm thế nào đánh bại kẻ địch trước mắt, làm sao công thành trước mắt, người xưa đã nói, thiên quân nhất tướng khó cầu, nhưng Trẫm xem ra, ngàn tướng dễ kiếm, một soái khó cầu. Nếu Trẫm nói cho ngươi biết, phương lược Trịnh Phàm nói, cùng với sách lược của ta, Lý Lương Đình và Điền Vô Kính, gần như không khác nhau chút nòa, ngươi lão hoạn này có cảm tưởng gì không?
Ngụy Trung Hà đột nhiên quỳ dập đầu xuống nói:
- Lão nô chúc mừng Bệ Hạ lại thu được một vị nhân tài!
Ví dụ như nướng đùi dê, cần cân nhắc trước khi dê bị giết ăn gì, muốn cân nhắc than củi, muốn cân nhắc hương liệu vân vân. Cái này giống như quan to trấn thủ một phương, hoặc như soái tài lĩnh đại quân, cần phải suy nghĩ, động não, không chỉ tính toán một trận chiến trước mắt hoặc một thành trước mắt, mà cần phải cân nhắc thêm chính trị, kinh tế, văn hóa, các loại biến hóa giữa mình và đối phương.
Thứ này gọi là bố cục!
Chỗ để Lương Đình cùng với Yến Hoàng chỗ thưởng, chính là bên trong phương lược của hắn thể hiện ra loại bố cục kia.
Đương nhiên, Yến Hoàng cùng Trấn Bắc hầu không biết chính là, phía sau Trịnh Phàm rốt cuộc có bao nhiêu người tham mưu.
- Tưởng gia vẫn ở trên Diệt Môn sách hay Hình Đồ sách?
- Bẩm Bệ Hạ, trên Hình Đồ sách.
- Đưa lên Diệt Môn sách đi.
- Vâng, bệ hạ.
- Đúng rồi, Thành Quyết có phải ở ngoài thành thăm một tòa miếu?
- Đúng Bệ Hạ, là một toà miếu thổ địa, nhưng phía sau lại có bài vị Mẫn gia, còn có Mẫn phi nương nương!
- Ai, đứa nhỏ Thành Quyết đáng thương!
Ngụy Trung Hà đứng ở bên cạnh, không dám lên tiếng.
Giây lát, Yến Hoàng mở miệng nói:
- Đẩy đi!
…
- Ăn no sao?
- Bẩm Hầu gia, ty chức ăn no rồi.
- Chỉ ăn một chút?
- Ty chức không quen sáng sớm ăn đồ nhiều mỡ như vậy.
- Đó là bởi ngày tháng ngươi trải qua quá thoải mái rồi. Bản Hầu nếu như nói ước ao ngươi, ngươi tin không?
Trịnh Phàm nói:
- Tin.
- Ồ?
- Bởi vì cơm canh Hầu phủ rất khó ăn.
- Ai, đúng là khó ăn, ngươi biết không, trước đây Bản Hầu chỉ ngóng trông cơ hội vào kinh, khi ta còn bé vào kinh đã cướp đùi gà của Bệ Hạ rồi.
". . ." Trịnh Phàm.
Dù sao nơi này cũng là Hoàng cung, Trấn Bắc hầu ngươi có thể kể chuyện ngày xưa với Yến Hoàng, nhưng Trịnh Phàm rõ ràng, mình không thể đáp lời.
Trấn Bắc hầu đi phía trước, Trịnh Phàm đi theo phía sau.
Trong tay Trịnh Phàm, còn ôm một đống lớn công cụ nấu nướng của Trấn Bắc hầu, Trấn Bắc hầu là một người thực dụng, chạy Ngự Hoa viên nướng đùi dê còn tự mang công cụ đến, hơn nữa còn không quên mang đi.
Lúc đi qua cửa đình, Trịnh Phàm cảm giác một cái vỉ nướng sắp rơi, liền gọi một tên trong hai tên lính đứng gác cửa đình nói:
- Huynh đệ, giúp ta xách một chút.
Tên thị vệ kia lập tức đưa tay hỗ trợ, vừa mới tiếp nhận, Trịnh Phàm thấy có hai tên giáp sĩ chạy tới.
Một người che miệng thị vệ này, tên còn lại vác đao để vị trí cổ tên thị vệ này.
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, hai tên giáp sĩ kia cười cợt với Trịnh Phàm, Trịnh Phàm cũng cười lại, biết đối phương tựa hồ nhắc nhở không muốn máu tươi bắn lên người mình.
Trịnh Phàm lùi về sau hai bước.
Phốc!
Vết đao xẹt qua tên thị vệ nhiệt tình này.
Tên giáp sĩ giúp cầm giá nướng đưa cho Trịnh Phàm, nói:
- Đại nhân, ty chức giúp ngài cầm.
- Há, cảm tạ, ngươi giúp ta chồng lên là tốt rồi, chồng chỉnh tề một chút.
- Tốt, đại nhân.
Tên giáp sĩ còn lại kéo tên thi thể tên thị vệ kia rời đi.
Một lần nữa thu dọn vỉ nướng, Trịnh Phàm tăng nhanh tốc độ lại đuổi theo Trấn Bắc hầu.
Thời điểm Trịnh Phàm chạy băng băng, rõ ràng cũng thấy một đám giáp sĩ chạy băng băng.
Dọc theo đường đi, mấy tên thị vệ lúc trước hành lễ với hắn, sau một khác đã bị giáp sĩ chạy tới giết chết hết rồi.
Nói chung không giết chết toàn bộ, ví dụ mấy người tuần tra, một người trong đó bị giết về sau, lập tức có một tên giáp sĩ thay thế vị trí người bị giết, mọi thứ thoạt nhìn như bình thường, người tuần tra vẫn đi tuần, người đóng giữ còn đang đóng giữ.
Tất cả như một con gió, thổi lại đây, lúc ngươi xoa mắt, khi mở ra tựa hồ tất cả không có gì thay đổi.
- Làm sao, còn có thể dịch chuyển được sao?
Trấn Bắc hầu mở miệng nói.
- Vẫn được.
- Hừm, người trẻ tuổi, phải làm thêm việc.
Trấn Bắc hầu không giải thích chuyện xảy ra trong cung, Trịnh Phàm cũng không hỏi, kỳ thực trong lòng Trịnh Phàm đại khái đã đoán được nguyên nhân gì.
Thế gia môn phiệt nhuộm dần Đại Yến khắp mọi nơi, đặc biệt đám thị vệ trong Hoàng cung, bởi người bình thường khó có thể động chạm tới những chức vị này, rốt cuộc khoảng cách tới đại nhân ngắn như vậy vậy, cơ hội tự nhiên lớn hơn rồi.
Trước ẩn nhẫn không phát, hiện tại, từ khi Tĩnh Nam hầu đồ diệt Điền gia, chuyện đã bắt đầu rồi.
Đại khái, không chỉ Hoàng cung xuất hiện đại thanh tẩy, trong Cấm quân, nói không cùng lúc này đã có một hồi mưa tanh gió máu, cộng thêm Đại hoàng tử quản lý quận binh Thiên Thành quận, khẳng định cũng đang chấp chưởng sự việc tương tự.
Đây chính là sức mạnh của môn phiệt, bọn họ ở khắp mọi nơi, sức ảnh hưởng của bọn họ, gần như có thể chạm tới mọi phương diện của quốc gia, động môn phiệt, chính là róc xương liệu độc.
Phía trước, vài đội thái giám và cung nữ vội vã đi về phía Hậu cung, phía trước mỗi đội ngũ đều có một Đại thái giám mặc áo đỏ dẫn đầu.
Bọn họ, đi mời một ít nhóm phi tần trong cung… quy thiên!
Nữ nhân trong nhà Đế Vương thường thường trở thành công cụ chính trị gia.
Trước vì lôi kéo quan hệ, con gái ta đến tuổi rồi, ngươi đến cưới chứ? Sau khi cười nhà này, một nhà kia ngươi cũng không thể lạnh nhạt? Này này này, còn có kia kia, cũng muốn kết hôn.
Nữ nhân trong Hậu cung, sau lưng rất nhiều người chính là gia tộc, hơn nữa có thời điềm vì thông gia chính trị sâu sắc hơn, Hoàng Đế còn phải nỗ lực cày cấy giúp các nàng thụ sinh ra các hoàng tử hoặc công chúa mang huyết mạch mẫu tộc các nàng.
Liên tưởng Tiểu lục tử nói, gần nhất cha hắn vẫn cày cấy trên người mấy vị “Mỹ Nhân” Hạ Hàng Càn Quốc, đánh giá hẳn muốn sinh ra một hai người có huyết thống Càn Quốc, để đời sau thuận tiện dựng binh thống trị Càn Quốc đi.
Sự tình đắc thủ thú vị thế nào đi nữa, chỉ cần thêm nhiệm vụ chính trị, vẫn khô khan vô vị rồi.
Một mồi lửa dẫn phát từ Điền gia, rất nhanh lan ra toàn bộ Yến Quốc.
Lúc này cất bước vào Hoàng cung, trong lòng Trịnh Phàm cảm giác hơi kích động, loại kích động này, đại khái bắt nguồn từ cảm giác mình có thể trở thành “Người chứng kiến thời khắc lịch sử” đi.
Phía trước xuất hiện một nam tử mặc thân giáp trụ màu đen, giáp trụ hẳn là kiểu dáng Trấn Bắc quân, bên người nam tử có một cái rương gỗ.
- Hầu gia, xin mời mặc áo giáp.
- Áo giáp nặng như vậy, thật sự không muốn khoác.
Trấn Bắc hầu lắc đầu một cái, nhưng không thể làm gì.
Trang 116# 2