Chương 229: Chẳng Bằng Không Đếm Xỉa
Bên trong Ngự Thư phòng, Ngụy Trung Hà đang từng chữ từng chữ ghi nhớ lời của Trịnh Phàm, hơi có chút trì hoãn, tai trái của hắn cũng ở đó nhẹ nhàng run rẩy, có thể nói là "Đồng bộ dẫn âm", thậm chí ngay cả ngữ khí, đều đang mô phỏng Trịnh Phàm.
Cơ Nhuận Hào xé một miếng thịt dê nhét vào trong miệng từ từ nghiền ngẫm nói:
- Tiểu tử này, thú vị, khó trách Thành Quyết chơi với hắn như vậy.
Cơ Thành Quyết là tên của Lục hoàng tử.
- Bệ Hạ, tiểu tử này lòng dạ sắc bén, trong lòng nô tài cũng vô cùng thích.
Đây là lần thứ hai Ngụy Trung Hà nói lời này, lời này có ý là, hắn thật sự thưởng thức Trịnh Phàm, cảm thấy Trịnh Phàm rất thích hợp sinh hoạt trong cung.
Môi trường Hoàng cung vốn là một cái rọ nuôi Cổ, người có thể từ tiểu thái giám tầng chót từng bước từng bước leo lên vị trí Đại thái giám, đều cần tâm cơ và thủ đoạn.
Nhưng cung đình rốt cuộc không phải sa trường, cũng không phải giang hồ, thân phận của hoạn quan vốn không trọn vẹn, kỳ thực cũng không tính là người, tất cả… Phải dựa vào chủ tử nhà mình.
Cho nên, năng lực làm chủ nhân vui, mới là bản sự sinh tồn đầu tiên của thái giám trong cung đình.
Điểm này, Ngụy Trung Hà rất xem trọng Trịnh Phàm.
Có thể tạo niềm vui cho Lục hoàng tử, có thể tạo niềm vui cho Tĩnh Nam hầu, trước mắt là Trấn Bắc hầu, ngay cả Bệ Hạ, cũng nói hắn thú vị.
Cộng thêm, ban ngày một màn Trịnh Phàm tự tay dùng vỏ đao phế bỏ Tam hoàng tử, cũng để Ngụy Trung Hà nhìn thấy Trịnh Phàm chôn dấu nhiều thứ ở trong lòng.
Ai, loại người này, đúng là trời sinh làm đại sự!
Đặt tại giang hồ, tương đương với Võ giả có thân thể Tiên Thiên viên mãn, tương đương với Luyện Khí sĩ có Dung Khí cơ.
Chỉ tiếc, Ngụy Trung Hà cũng rõ ràng, phỏng chừng mình không có cơ hội đi cắt cái ấy của Trịnh Phàm, để Trịnh Phàm nhận mình làm cha nuôi rồi.
Nếu để hai vị Hầu gia kia biết mình đoạn mất cái ấy của tướng tài mà bọn họ thưởng thức, hí… Không phải nghĩ…
- A, vậy thì thú vị, ngươi tên hoạn hàng này yêu thích hắn, Vô Kính nói rõ muốn dẫn hắn, hiện tại Lương Đình cũng cảm thấy hứng thú tên tiểu tử này rồi.
- Tiểu tử này, đúng thật là hàng hiếm, hàng quý!
- Sao có thể, tiểu tử này vô luận ở đâu, không phải đều là người của Bệ Hạ sao? Trấn Bắc hầu gia nghĩ cách kéo hắn, tiểu tử này đáp ứng hay không vẫn còn khó nói, rốt cuộc Tĩnh Nam hầu đối với hắn càng không tệ. Nhưng bất luận làm sao, chỉ cần Bệ Hạ mở lời, tiểu tử này còn không lập tức hùng hục quỳ sát đất trước mặt Bệ Hạ sao?
Hoàng Đế Yến Quốc cười nói:
- Phế bỏ Trẫm nhi tử, Trẫm không ngại, ngươi nghĩ trong lòng hắn sẽ không ngại?
- Cái này…
- Hảo cương phải dùng trên lưỡi đao, tiểu tử này là người Bắc Phong quận, trước kia cũng có thể là thủ hạ Trấn Bắc quân của Lý Lương Đình, làm sao để Vô Kính đoạt trước?
- Bẩm Bệ Hạ, nô tài đi thăm dò lý lịch của hắn, sớm nhất, hắn do quận chúa đề bạt lên, bởi hắn từng lập xuống chiến công, trảm thủ cấp thủ lĩnh Sa Thác bộ lạc. Nhưng chỗ quận chúa, hắn chỉ là hộ thương giáo úy, nói dưới trướng Tĩnh Nam quân, nhưng đơn giản chỉ làm việc nhàn hữu danh vô thực mà thôi. Sau đó triều đình có ý tưởng điều quân bắc xuống nam, tiểu tử này bị phái đến Ngân Lãng quận làm Thủ bị bảo trại rồi.
Cơ Nhuận Hào trầm ngâm một chút, nói:
- Đi nơi nào?
- Bẩm Bệ Hạ, đi Binh bộ.
- Thành Quyết làm?
- Tiểu nhi tử Binh bộ Thị lang Tưởng Văn Châu thua nợ không ít bạc của sòng bạc trên danh nghĩa của Lục Điện hạ.
- Ồ? Thành Quyết không che lấp sao?
- Bẩm Bệ Hạ, đây là lần đầu tiên Lục hoàng tử bắt tay xếp người của mình vào.
- Hắn ngược lại có nhãn quang, tên Trịnh Phàm này, đúng là một nhân tài.
- Xem ra, không chỉ hai vị Hầu gia cùng nô tài thưởng thức hắn, ngay cả Bệ Hạ cũng thưởng thức hắn rồi. Nô tài thật sự ghen tỵ với tiểu tử này, đây là phúc báo mấy đời tu được, mới được vận thế bây giờ.
Cơ Nhuận Hào cười nói:
- Ngươi, tên hoạn quan này, ngày thường bảo ngươi đọc thêm nhiều sách, ngươi cứ không, chỉ biết thu dưỡng con nuôi khắp nơi và mua sắm điền sản cho mình.
Ngụy Trung Hà nói:
- Bệ Hạ, nô tài này ngu muội, đọc sách không vào, đời này nô tài chỉ có tâm tư duy nhất, chính là hầu hạ Bệ Hạ đến lúc bất động, vể sau trở về mua điền trang, lập một cái từ miếu, mỗi ngày nô tài còn có thể tiếp tục cầu phúc cho Bệ Hạ.
- Nịnh nọt nịnh nọt, không chân thật, nhà ngươi một thân Luyện Khí sĩ sắp đuổi kịp Thái lão tiên sinh rồi chứ?
- Không được không được, bản lĩnh Thái gia, lão nô mới học được một ít da lông thôi.
Danh xưng Thái gia này, chính là vị Luyện Khí sĩ kia không tiếc bị thương nặng cũng phải hộ tống một nhà Tiên Hoàng an toàn rời kinh, có thể nói hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Bệ Hạ.
- Đừng nói cái này, Trẫm đánh giá lão ta không sống thọ hơn ngươi đâu.
- Vậy thì càng bớt việc, thời điểm Bệ Hạ ngài đi, lão nô cũng tiện thể đi, lên trên trời, lão nô có thể tiếp tục hầu hạ Bệ Hạ.
- Ha ha, luận phần nịnh nọt, Trịnh Phàm không thể bằng ngươi.
- Đây chính là bản lĩnh để lão nô sống yên phận.
- Ai, ngươi, ngươi…
Yến Hoàng xoay chuyển vầng trán, nói:
- Của cải mỏng, đùi dê không đủ phân, chỉ từng đó gia sản không đáng đi tranh, không bằng chẳng thèm đếm xỉa, đi bên ngoài vì Đại Yến ta mở mang bờ cõi.
Tâm trạng Ngụy Trung Hà rùng mình, nói:
- Bệ Hạ, đây chính là ý của tiểu tử kia sao?
Hắn vẫn dám nói, dám nói…
Để Ngụy Trung Hà kinh ngạc nhất chính là, hắn lại có thể thấy rõ.
- Người này tâm lớn, đã nhìn thấu qua!
Đây chính là đánh giá của Yến Hoàng đối với Trịnh Phàm.
Nhưng hắn không biết, sau lưng Trịnh Phàm có Lục hoàng tử giống cha nhất, cộng thêm một chuyên gia phân tích như người mù Bắc, tương đương với hai vị cố vấn cùng ngươi xem bản tin thời sự, ngươi nhất định nhìn ra nhiều thứ hơn so với người khác.
- Lúc trước, hắn nói xong phương pháp công Càn về sau, Lương Đình cùng hắn nói những câu nói kia?
- Trấn Bắc hầu gia dạy hắn làm sao nướng đùi dê?
Ánh mắt Yến Hoàng quét về phía Ngụy Trung Hà, Ngụy Trung Hà lập tức vả miệng, hai tiếng miệng, quất đến không vang, nhưng Ngụy Trung Hà lại lập tức quỳ sát đi.
- Nô tài nói lỡ, xin Bệ Hạ trách phạt.
Kỳ thật, đây không phải Ngụy Trung Hà nói sai cái gì, bởi Ngụy Trung Hà nói không sai, Lý Lương Đình đúng là để Trịnh Phàm nói xong phương pháp công Càn mới bắt đầu dạy Trịnh Phàm làm sao nướng kỹ đùi dê.
Nhưng cái sai ở đây chính là, trong giọng nói của Ngụy Trung Hà, cảm giác Lý Lương Đình chẳng đáng gì, nhẹ như cánh ve, hắn bị Yến Hoàng bắt lỗi rồi.
Mỗi một địa phương ít nhiều đều kỵ thị vùng miền, cũng có việc kỳ thị nghề nghiệp, đây chính là bản tính nhân loại.
Mà hoạn quan kỳ thực vốn là đáy nghề nghiệp kỳ thị, gần như đứng chót nhất.
Ánh mắt Yến Hoàng rơi trên người Ngụy Trung Hà, phía sau lưng Ngụy Trung Hà đổ mồ hôi lạnh.
Ngươi nói vị Ngụy Trung Hà đang kỳ thị xuất thân của Lý Lương Đình, vậy ngươi quá khinh thường vị Chưởng ấn Ti Lễ giám Đại Yến này rồi.
Kỳ thực, hắn đang thăm dò, đang thăm dò Yến Hoàng rốt cuộc có tâm ý chân thực với Trấn Bắc hầu không, thân là nô tài, ngươi phải nhìn tâm ý chủ nhân hành sự, đây là bản năng của hắn, thấm vào thân trong xương tủy.
Trang 116# 1