Chương 231: Đào Góc Tường
Nam tử kia mở rương ra, bên trên có một bộ giáp trụ uy nghiêm cổ điển.
Dù sao nó cũng là giáp trụ Trấn Bắc hầu, như Trấn Bắc hầu tự mình nướng ra đùi dê, đều khiến người ta cảm giác có điểm đặc thù.
Trấn Bắc hầu không kéo màn, trên thực tế, hôm nay hắn từ Tây viên vào cung, vốn là tuyệt mật, mà người hộ tống hắn đến, chính là nam tử này.
Trịnh Phàm tiến lên hỗ trợ, giáp trụ rất nặng, Trịnh Phàm nhấc lên cũng hơi vất vả, vậy thì thấy rõ tại sao Trấn Bắc hầu không thích mặc nó, cái này gần như trên người gánh thêm vài bao gạo, ai mả cảm giác dễ chịu cho được?
Trong rương còn có một Mãng Đầu đại hoàn đao, khá lắm, nó chết nặng, lần thứ nhất Trịnh Phàm không thể nhấc nổi nó lên.
Nam tử kia thì đưa tay nhẹ nhàng nhấc lên, Trấn Bắc hầu đưa tay tiếp nhận, mà hắn cũng không rảnh giơ lên làm gì, mà hướng đao xuống dưới, lưỡi đao đâm thủng gạch Hoàng cung.
Chống đao, Trấn Bắc hầu mở miệng nói:
- Thanh Sương.
- Hầu gia.
Nam tử này gọi là Thanh Sương? Khá giống tên của nữ nhân.
Dưới Trấn Bắc hầu phủ có bảy đại Tổng binh, sáu tên họ Lý, chỉ có một tên không phải họ Lý, lúc trước Trịnh Phàm nghe Lục hoàng tử giới thiệu, người duy nhất không phải họ Lý, không phải không được coi trọng, vừa vặn bởi thân phận của hắn rất mẫn cảm, có đồn đại nói trên người hắn có huyết mạch Hoàng Kim gia tộc Man tộc Vương đình hoặc có lời đồn đại hắn là đời sau của một vị Thân Vương nào đó của Tiên Hoàng, thậm chí có lời đồn hắn có huyết mạch Hoàng thất Tấn Quốc, Sở Quốc gì đó.
Chí ít, hiện theo Trịnh Phàm, hắn hẳn không có huyết mạch Hoàng Kim gia tộc, tướng mạo người Man tộc rất đặc thù.
- Trong trấn ngươi có chức tham tướng nào không, cho tiểu tử này.
- Dạ, Hầu gia.
- Hầu gia…
- Ngươi vốn là người Bắc Phong quận, vốn là lính của Trấn Bắc quân ta, hiện tại về nhà thôi.
- Hầu gia…
- Không cần phải gấp gáp cảm tạ, Hầu phủ ta không thích kiểu này, muốn cảm tạ Bản Hầu, hãy cầm công huân đển nói chuyện, Bản Hầu xem người, chưa bao giờ nhầm, nhưng ngươi tuyệt đối đừng biến thành trường hợp ngoại lệ.
- Hầu gia…
- Cứ định đoạt như vậy đi, sau đó ngươi hãy đi cùng Thanh Sương. Đừng sợ Điền Vô Kính trách tội, Điền Vô Kính hắn trước mặt Bản Hầu còn kém nửa đời đấy.
- Hầu gia.
- Hả?
Lần Thanh Sương mở miệng nhắc nhỏ.
Lúc này Trấn Bắc hầu mới đình chỉ lầm bầm lầu bầu, nhìn về phía phương hướng Thanh Sương ra hiệu, đột nhiên sắc mặt Trấn Bắc hầu hơi đỏ một chút.
Ở nơi đó, có một bóng dáng trẻ tuổi hơn Trấn Bắc hầu, mặc giáp trụ mạ vàng đứng dưới ánh ban mai tỏa sáng rực rỡ.
Đào người góc tường là một chuyện rất nham hiểm, bất luận kẻ nào, bất luận ngành nào nghiệp nào, nói ra, cũng không tốt.
Huống hồ ngươi đào người thì đào, lén lén lút lút đào còn tạm chấp nhận được, con hàng này đào người trước mặt lão đại người ta!
Dù cho Lý Lương Đình Trấn Bắc hầu hào hiệp hào phòng, cũng khó tránh khỏi đỏ mặt một hồi.
Tĩnh Nam hầu cứ như vậy đứng yên một hồi.
Tình cảnh nói thể nói tương đối lúng túng rồi.
Đặc biệt, Tĩnh Nam hầu chẳng nói lời nào, tựa hồ cố ý muốn kéo tình cảnh này lâu thêm một chút, để Trấn Bắc hầu không dễ chịu thêm một hồi.
Tại Đại Yến, người dám làm rơi mặt mũi Trấn Bắc hầu, dám cố ý chơi Trấn Bắc hầu một chút, chỉ có hai người, không khéo chính là, Tĩnh Nam hầu chính là một trong số đó.
- Vô Kính, ánh mắt ngươi không tệ, ha ha!
Trấn Bắc hầu đưa tay, vỗ một cái vai của Trịnh Phàm, hơi dùng sức, thân thể Trịnh Phàm lay động một trận, phải biết Trịnh Phàm đã là Nhập phẩm Võ giả, nhưng trước mặt bàn tay của Trấn Bắc hầu, thật sự có chút phong thái “Yếu ớt”.
Nhưng trưởng bối vỗ đầu của ngươi, ngươi không hài lòng, ngươi cũng không dám chống lại.
Kỳ thực, như Yến Hoàng lúc trước ở trong Ngự Thư phòng nói với Ngụy Trung Hà như vậy, Trấn Bắc hầu coi trọng Trịnh Phàm, cũng không phải coi trọng thiên phú Võ đạo của hắn, cũng không phải bởi Trịnh Phàm nói chuyện để người ta cảm thấy thú vị.
Mà loại người như Trấn Bắc hầu đứng trên đỉnh núi người, rõ ràng nhất sự quan trọng của bố cục.
Dưới tay bọn họ không thiếu tướng tài mang binh đánh giặc, nói dũng tướng như mây vậy thì không khuếch đại chút nào, nhưng loại nhân vật có thể đem tất cả các nhân tố chính trị, kinh tế, văn hóa vân vân của hai nước, để tiến hành tổng hợp, cân nhắc lại rất ít.
Đây là soái tài, hạt giống soái tài chân chính!
Tuy rằng trước mắt chỉ là tảng đá thô, nhưng ai biết trải qua mười năm đánh bóng về sau, có thể tạo ra mỹ ngọc khiến người ta động lòng hay không?
Quan trọng nhất chính là, phương lược công Càn Quốc, lại quá giống phương lược ba người từng thương nghị qua, gần giống như đúc.
Loại trừ khả năng vô căn cứ Điền Vô Kính vì nâng hắn sớm để lộ ra, vậy đã nói rõ, người này kỳ thực đã lộ ra thủy quang rồi.
Hiện tại mua lại, đơn giản kiếm lời, tốt nhất không thể để thiệt thòi!
- Ai nha, Vô Kính, ngươi đừng không lên tiếng, người này, ngươi để cho ta chứ?
Thấy Tĩnh Nam hầu vẫn không nói lời nào, Trấn Bắc hầu không nhịn được hỏi lần thứ hai.
Đêm qua vừa mới diệt cả nhà mình, hiện tại Tĩnh Nam hầu nhìn người không liên quan gì, trên mặt hắn không hề nhìn ra một chút tì vết bi thương, không khác gì khuôn mặt lúc Trịnh Phàm mới bắt đầu gặp hắn.
Hắn rất ổn, vẫn rất ổn.
Suất Tĩnh Nam quân vào Nam Vọng thành rất ổn, suất quân đối lập với biên quân Càn Quốc vẫn rất ổn, hôm qua vừa mở miệng "Chó gà không tha" cũng rất ổn.
- Hắn là người Bắc Phong quận.
Rốt cục, Tĩnh Nam hầu mở miệng rồi.
- Lý Lương Đình ngươi, quê nhà tại Ngân Lãng quận.
- Nguyên quán, nguyên quán, Lý gia ta ở Bắc Phong quận cắm rễ trăm năm, đã sớm là người Bắc Phong quận, lại nói câu không sợ Bệ Hạ chúng ta tức giận, ngươi ra ngoài đi hỏi một chút, hỏi người ta xem, họ Lý ta có phải chủ nhân Bắc Phong quận không?
Lời này có thể nói tương đối phạm kỵ húy rồi.
Đổi thành người khác, chính là đại bất kính, khám nhà diệt tộc không quá đáng.
Nhưng Trấn Bắc hầu quả thật có cân lượng nói lời này, đồng thời xem sự thật một chút đi, hắn có thể đến nướng đùi dê ngay tại Ngự Hoa viên, nói lời này cũng không kỳ lạ.
- Đây không phải nói rõ, Lý Lương Đình ngươi mắt mù!
". . ." Trấn Bắc hầu.
Nhân tài đi ra từ Bắc Phong quận ngươi, nhân tài trên đất Lý gia ngươi, kết quả lại bị Tĩnh Nam hầu ta tại phương nam Ngân Lãng quận khám phá ra rồi!
Ngươi không phải có mắt không tròng thì gì?
- Được rồi, xem như Lý Lương Đình ta trông nhầm một lần, người này, Điền Vô Kính ngươi rốt cuộc thả hay không thả?
- Để chính hắn chọn!
- Tốt, để chính hắn chọn, Bản Hầu nơi này có chức vị tham tướng dành cho hắn, để hắn thống lĩnh một ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân.
Quân chế Đại Yến cũng chia làm thực quyền và hư quyền, ví dụ lúc trước Trịnh Phàm mới lên làm hộ thương giáo úy Hổ Đầu thành, ngay cả binh lính thủ thành cũng dám đùa giỡn hắn, đây không phải bởi Trịnh Phàm chỉ là giáo úy hư danh sao?
Một ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân!
Trịnh Phàm theo bản năng mà nuốt ngụm nước bọt, Trấn Bắc quân tinh nhuệ cỡ nào, dưới trướng mình có mấy trăm Man binh đã có thể tản bộ tại biên cảnh Càn Quốc, nhưng phải biết, người Man tộc ngay cả trên sân nhà mình cũng bị Trấn Bắc quân đè lên đánh gọi ba ba.
Một ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân trong tay, Trịnh Phàm không biết mình có dám hay không, nhưng Lương Trình khẳng định dám chính diện chơi luôn với ba ngàn kỵ binh Càn Quốc.
Trang 117# 1