Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 232: Đến Rồi

Chương 232: Đến Rồi



Lý Lương Đình kêu chim khôn chọn cây mà đậu, đây vốn là đạo lý bất biến từ xưa đến nay, coi như Trịnh Phàm không chọn mình, Lý Lương Đình cũng đang biến tướng giúp Trịnh Phàm nâng giá trị bản thân.
Đồ ăn ngon lành nhất, phải tranh, cướp được ăn, mới thơm ngon nhất!
Hắn nơi này tăng giá, Điền Vô Kính ngươi nơi đó bất kể như thế nào, khẳng định cũng phải thêm chút thành ý.
Xét đến cùng hay bởi vì theo Lý Lương Đình, mọi người tuy không giống phe phái, nhưng đều là người Yến, hắn coi trọng Trịnh Phàm, cho nên không ngại nhấc tên tiểu tử này lên một bước, để hắn sớm ra mặt.
Trước mắt chính là thời khắc dùng người, thiếu cái gì, đó chính là nhân tài!
Quốc chiến tướng lên, chính là thời đại của Tướng Tinh Anh!
Nhưng mà, Tĩnh Nam hầu rất bình tĩnh nói:
- Thủ bị Thúy Liễu bảo Ngân Lãng quận.
Chức quan bất biến, cũng không nói chuyển bao nhiêu Tĩnh Nam quân tinh nhuệ cho hắn, chỉ đơn giản nói một câu như vậy.
Lý Lương Đình trừng mắt lên, nếu không phải xem Điền Vô Kính đêm qua vừa mới tự đồ cả nhà hắn, khả năng tâm tình không được tốt, Trấn Bắc hầu thật sự muốn mắng người rồi!
Ngươi Điền Vô Kính rốt cuộc có bao nhiêu lực, ngay cả một chút cũng không dám thêm?
Được rồi, giá cả đã mở ra rồi, hiện tại đến ngươi lựa chọn rồi.
Trịnh Phàm đột nhiên cảm giác thấy tình huống này có điểm không đúng, có điều Trịnh Phàm vẫn lập tức áp chế nội tâm hơi khó chịu của mình, kỳ thực, trong lòng hắn đã sớm nghĩ rõ ràng, cũng đã sớm quyết định rồi.
Lúc này, Trịnh Phàm đi về phía trước hai bước, nhìn Trấn Bắc hầu khom mình hành lễ nói:
- Đa tạ Trấn Bắc hầu gia thưởng thức.
Đây là lời cảm tạ, nhưng kỳ thực là chối khéo.
Trấn Bắc hầu giơ tay, ngăn cản Trịnh Phàm nói phí lời, trực tiếp nói:
- Cho Bản Hầu một lý do.
- Hầu gia, ty chức muốn đánh trận.
Ánh mắt Trấn Bắc hầu ngưng lại, trước tiên nhìn về phía Tĩnh Nam hầu, nhưng lập tức lại nghĩ đến Điền Vô Kính không có khả năng đem chuyện này nói với tiểu tử này, cho nên phương lược kia hẳn do tiểu tử này nhìn ra?
Trấn Bắc hầu bỗng nhiên lại cảm giác mình chịu thiệt rồi.
Trịnh Phàm đi tới phía sau Tĩnh Nam hầu, đứng lại.
Tĩnh Nam hầu Hầu tiếp tục đứng ở nơi đó, không vui sướng vì thắng cuộc, vẫn rất bình tĩnh.
Ta muốn đánh trận, muốn đi tiền tuyến, cho nên ta không lựa chọn ngươi.
Bởi vì Trịnh Phàm rõ ràng, hôm qua Tĩnh Nam hầu diệt Điền thị là vừa mới bắt đầu, hôm nay lên triều về sau, Hoàng Đế Đại Yến sẽ tập hợp lực lượng tam quân hạ sát thủ đối với môn phiệt Yến Quốc.
Róc xương liệu độc, phải dùng mãnh dược, phải tàn nhẫn, phải quả quyết!
Rất hiển nhiên, Trấn Bắc quân chính là đao róc xương này.
Thứ nhất, Trấn Bắc quân chính là cường quân đệ nhất tinh nhuệ, dùng bọn họ đến đạp môn phiệt, đủ khiến các môn phiệt thế gia tuyệt vọng.
Thứ hai, Trấn Bắc quân vẫn bị Trấn Bắc hầu phủ nắm giữ trong tay, bọn họ có thể sẽ không nghe theo Yến Hoàng, nhưng tuyệt đối sẽ tuân mệnh ý chí Trấn Bắc hầu.
Chỉ cần lưỡi đao Trấn Bắc quân, Thiết kỵ Trấn Bắc quân cũng mặc kệ phía trước là Thư gia gì truyền thừa mấy trăm năm, cái nào đại môn phiệt, trực tiếp dẹp yên là xong việc.
Thứ ba, lúc trong nhà tổng vệ sinh, cửa nhà cần phải có người bảo vệ, tránh trường hợp hàng xóm đi qua thuận tay lượm đồ, Tĩnh Nam quân vốn xây dựng để đối phó Càn Quốc, để Tĩnh Nam quân tiếp tục ở Ngân Lãng quận, đồng thời triển khai bước thứ nhất trong phương lược công Càn, chỉ cần đầu óc Yến Hoàng và Trấn Bắc hầu không gặp sự cố, nhất định sẽ lựa chọn như vậy.
Cho nên, sau đó trong khoảng thời gian này, Trấn Bắc quân cùng với Lý Lương Đình không có khả năng cùng xuất hiện trên tiền tuyến Càn Quốc.
Lý Lương Đình phải suất lĩnh Trấn Bắc quân, như một cái cày, trước đi cày đi cày lại mấy cái đám môn phiệt Đại Yến, về sau Trấn Bắc quân mới có thể điều đi ra chiến trường với Càn Quốc.
Vốn định dựa theo quy hoạch của Trịnh Phàm và người mù Bắc, trước tiên phát triển Thúy Liễu bảo, chờ Yến Hoàng quyết định xuống tay với môn phiệt, lập tức tiến hành đầu cơ thu nhặt người thế gia môn phiệt tăng cường thực lực.
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, đầu tiên thái độ của Tĩnh Nam hầu đã diệt cả nhà mình, Tĩnh Nam quân bao quát toàn bộ thái độ của Ngân Lãng quận, kỳ thực đã được bảo đảm, đồng thời Trịnh Phàm đã được Tĩnh Nam hầu coi trọng, việc đầu cơ phát triển lực lượng, đã không cần làm tiếp rồi.
Mặt khác, quan trọng nhất là, Trịnh Phàm không muốn trong vòng nửa năm sau chỉ biết dẫn binh đi diệt môn phiệt thế gia.
Hơn nửa tư binh môn phiệt Đại Yến đã bị tập chung đến Thiên Thành quận, chỉ cần thủ đoạn lôi đình, độ khó giải quyết không lớn, bởi vì phần lớn tư binh kia đều là nông hộ được các môn phiệt vũ trang, nhưng nếu ngươi không cho bọn họ thời gian động viên và vũ trang, phần lớn người đều giống người Điền thị tối hôm qua.
Rõ ràng là một thế lực khổng lồ, nhưng khi sụp đổ lại nhanh chóng như vậy.
Nói chung đánh Càn Quốc vẫn thú vị hơn nhiều, Trịnh Phàm không thù hận gì với người Càn Quốc, nhưng tốt xấu gì đối thủ là quân đội của Càn Quốc, không cần lại phải trải qua cảnh tượng dạ yến tại nhã uyển tối hôm qua rồi.
Trấn Bắc hầu không nói lời nào, cứ đứng như vậy, Thanh Sương giống như Trịnh Phàm, cũng đứng phía sau Hầu gia mình.
Mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên, cửa cung mở ra, bách quan bắt đầu đi vào.

- Một cái đùi dê, xác thực không đủ phân.
- Bệ Hạ, cửa cung đã mở ra.
Ngụy Trung Hà đứng bên cạnh nhắc nhở.
Yến Hoàng đem miếng thịt dê cuối cùng đưa vào trong miệng, còn đem phần dầu mỡ lưu lại trên bàn tay thuận tay đút vào miệng.
Tự nhủ:
- Làm thế nào cũng phải ăn no trước mới có sức lực đi cướp thịt dê chứ. Ngụy Trung Hà, thay y phục.
- Tuân chỉ!
Thân Long bào này, Cơ Nhuận Hào hơn mười năm qua đã không nhớ rõ rốt cuộc mặc bao nhiêu lần rồi.
Trước đây, hắn luôn cảm thấy bộ Long bào này không vừa vặn, ghì chặt.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy bộ Long bào này rộng rãi hơn, mặc vào về sau, hô hấp càng thông thuận hơn nhiều rồi.
- Bệ Hạ, Loan giá đã chờ đợi bên ngoài rồi.
- Không cần, lần này Trẫm tự đi.
Cơ Nhuận Hào một thân mặc Long bào rời khỏi Ngự Thư phòng, ánh nắng ban mai chiếu rọi ở trên người hắn, không chói mắt, lại cho người ta một loại cảm giác hơi mông lung.
Mười ngón tay Cơ Nhuận Hào chậm rãi nắm chặt, không buông ra.
Lý Lương Đình, Điền Vô Kính, ngày chúng ta vẫn hi vọng,
Đến rồi!

Yến Quốc lên triều không giống Càn Quốc, thời gian vào triều không vội như vậy, nhưng lần này còn lâu mới đến thời điểm cửa cung mở ra, bách quan bên ngoài đã tụ tập lại đây rất sớm rồi.
Nhóm bách quan đều ngửi ra hôm nay không giống bình thường, đặc biệt là các phát môn viên đại môn phiệt, thậm chí một ít gia chủ, nguyên bản không phải vào triều, hôm nay cũng đến rồi.
Đây là bão táp đã ấp ủ quá lâu rồi, hôm nay, sẽ triệt để xốc lên!
Bố cục Đại Yến tương lai sẽ định ra vào ngày hôm nay.


Trang 117# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất