Chương 233: Đại Trượng Phu, Nên Như Thế
Nam Bắc hai Vương, xem ra bắt buộc phải làm, bởi vì các môn phiệt đã làm tốt tư thế bức cung.
Nhưng khó tránh khỏi có người nghi hoặc, vì sao Điền gia chủ Điền Bác Giai, hôm nay cái vì sao không có tới, có điều có người thì nghi hoặc, có người thì cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, hôm nay Điền gia sẽ thăng Vương tước, Điền Bác Giai tránh hiềm nghi không làm náo động cũng là chuyện thường.
Ai nha, cũng không biết được bao nhiêu gia chủ môn phiệt vào lúc này trong lòng ước ao Điền Bác Giai tốt số đây!
Kẹt kẹt…
Cửa cung bị mở ra, nhóm bách quan bắt đầu tiến vào.
Nhóm bách quan với mới vào cung mới phát hiện hộ vệ trong cung tựa hồ nhiều hơn bình thường không ít, nếu người nào tinh mắt có thể phát hiện, những thị vệ cung đình này thật lạ mắt.
Có điều mọi người không để ý nhiều, nghĩ rằng Yến Hoàng chỉ có thể dựa vào phương thức này tạo áp lực đối với mọi người, nhưng đây hẳn là giới hạn rồi.
Nhưng mà, ngay lúc nhóm bách quan và môn phiệt mới đến ngoài cầu, cách đại điện vào triều một đoạn, mặt đất Hoàng cung bỗng nhiên rung động.
Địa chấn?
Đây là phản ứng đầu tiên của bách quan, thế nhưng bọn họ liền phủ quyết ý nghĩ này, bởi vì theo thanh âm này càng ngày càng gần, nhịp điệu kia càng ngày càng mãnh liệt.
…
Cửa cung, tự nhiên không phải chỉ có một chỗ, nơi này cách Ngự Thư phòng cũng không xa, mà phía sau Ngự Thư phòng lại dẫn tới Lâm viên Hoàng gia.
Ngự Hoa viên chỉ là địa phương Hoàng Đế xử lý xong chính vụ về sau đi tản bộ, phía sau tòa Lâm viên kia là kiến trúc thuộc về Hoàng cung, nơi đó mới là nơi để cho các phi tần chơi trốn tìm.
Trấn Bắc hầu móc ra một lệnh bài màu đen, Thanh Sương khom người tiến lên đỡ lấy, lập tức Thanh Sương cầm trong tay lệnh bài trước đi về phía sau.
Trịnh Phàm do dự một chút, nhìn về phía Tĩnh Nam hầu đứng trước mình.
Cái này…
Thật sự lúng túng mà!
Hít sâu một hơi, Trịnh Phàm vẫn đi tới bên người Tĩnh Nam hầu, khom người hành lễ mở hai tay.
Rất nhanh, một cảm giác lạnh lẽo rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Đây là một lệnh bài màu bạc, so với lệnh bài Hoàng Đế cho mình còn nặng hơn nhiều.
Hô. . .
Ta cũng có lệnh bài.
Trịnh Phàm lập tức cầm lệnh bài bước nhanh đuổi hướng về Thanh Sương đằng trước.
Mình căn bản không biết đường cho nên phải đuổi tới!
Trịnh Phàm đi theo Thanh Sương đến một chỗ dưới cửa thành.
Nói đơn giản, bách quan cửa nam vào, mà nơi này là là cửa bắc Hoàng cung, nối thẳng đến tòa Lâm viên.
Nhưng lúc này bên trong Lâm viên lại tiềm tàng mấy ngàn kỵ!
Mọi người chia làm hai hàng, đều rất yên tĩnh, nhưng giữa hai bên có lúc ánh mắt tụ hợp, tựa hồ cũng có thể va chạm ra đốm lửa trong không khí.
Quân nhân tự nhiên có kiêu ngạo của mình.
Trấn Bắc quân tự nhân là tinh nhuệ nhất đẳng thiên hạ, nhưng Trấn Bắc quân lại cảm giác mình không thua kém gì đối phương, đơn giản là không có cơ hội chứng minh bản thân mà thôi.
Phía trước nhất hai đội ngũ, hai bên đông tây, phân biệt có ba tên tham tướng ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa.
Thanh Sương đi tới phía trước, lấy ra lệnh bài của Trấn Bắc hầu, nói:
- Hầu gia có lệnh, Trấn Bắc quân, vào cung!
Ngược lại phía trước có người làm mẫu, mình chỉ cần làm mô phỏng theo mà thôi.
Trịnh Phàm cũng lấy ra lệnh bài của Tĩnh Nam hầu giao cho mình, nói:
- Hầu gia có lệnh, vào cung!
Trịnh Phàm cảm thấy hơi đáng tiếc, sớm biết có chuyện này, hẳn hắn nên sớm giảng cho bọn họ một ít khẩu hiệu áp vận.
Trong hai quân đều có người dắt ra chiến mã cho Thanh Sương cùng Trịnh Phàm.
Lên ngựa về sau, Thanh Sương dẫn động móng ngựa bắt đầu tiến lên, binh sĩ Trấn Bắc quân sau người cũng bắt đầu theo hắn xách động chiến mã dưới khố.
Trịnh Phàm thì vung roi ngựa lên, trong đầu hiện lên động tác hôm qua Tĩnh Nam hầu làm trước cửa tiệm vịt quay, lôi kéo dây cương, chiến mã dưới khố vung móng trước lên.
Thanh Sương nhìn về phía Trịnh Phàm, hắn không biết gia hỏa bị Hầu gia mình đặc biệt thường thức đang giở trò quỷ gì.
Lập tức, roi ngựa Trịnh Phàm tàn nhẫn kéo xuống, chiến mã dưới khố vọt thẳng đâm ra ngoài, kỵ binh Tĩnh Nam quân sau người cũng đều dồn dập theo xách động chiến mã bắt đầu xung phong theo, lập tức vượt qua Trấn Bắc quân.
". . ." Thanh Sương.
Người đã từng đi lính đều rõ ràng, thời điềm hai quân đội tranh tài, ai nguyện ý chịu thua?
Lúc này, kỵ binh Trấn Bắc quân cũng bắt đầu gia tốc, song phương ngươi đuổi ta đuổi, đến cuối cùng, trực tiếp triệt để thả tốc độ ngựa, bắt đầu xung phong!
Thanh thế bàng bạc mênh mông, chấn kinh tất cả mọi người trong Hoàng cung.
Mà lúc này, Cơ Nhuận Hào một thân Long bào đi cùng Ngụy Trung Hà, đã đi tới giữa hai người Trấn Bắc hầu và Tĩnh Nam hầu.
Lập tức khi nhìn thấy tình cảnh mấy ngàn Thiết kỵ lao nhanh đến, Tĩnh Nam hầu và Trấn Bắc hầu, khóe miệng không tự chủ giật giật.
Được!
Cơ Nhuận Hào lại không tức giận chút nào, cũng không cảm thấy tôn nghiêm Hoàng cung của mình bị xâm phạm, cái hắn muốn chính là loại khí thế này, chính là loại tình cảnh này!
Hôm nay Yến Hoàng rất hưng phấn, hắn bị kiềm chế quá lâu quá lâu rồi!
Một màn sau đó sẽ chiếu rọi một đời đáy lòng bách quan.
Ánh nắng ban mai dưới ánh mặt trời, Cơ Nhuận Hào mặc một thân Long bào đi đầu tiên, cầm trong tay Thiên Tử kiếm.
Hai bên sau lưng Cơ Nhuận Hào, có hai vị Hầu gia địa vị quyền thế gần như tối cao nhất tùy tùng.
Phía sau ba người bọn họ là hai nhánh Thiết kỵ cuồn cuộn như dòng lũ lao về phía trước.
Hôm nay, Hoàng Đế Đại Yến, đem hai nhanh quân đội mạnh nhất Đại Yến, hướng về môn phiệt Đại Yến, tuyên chiến!
Trịnh Phàm trong đám kỵ binh, nhìn bóng lưng ba người phía trước, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một luồng cảm giác cực kỳ mãnh liệt, như có một màn sắt màu đen che phủ hoàn toàn mình.
Mình, lẽ nào đời này chỉ có thể làm thuận dân trước mặt ba ngọn núi lớn này sao?
Nhưng sau một khắc, Trịnh Phàm cắn răng một cái, hắn bỗng nhiên nghĩ tới có người từng nói:
- Đại trượng phu nên làm như vậy!
Trang 118# 1