Chương 234: Rất Nhiều Tiền
Trước có Trấn Bắc hầu sau có Tĩnh Nam hầu trước sau ăn vịt tại Toàn Đức lâu, mà cả hai đều vào thành mới chạy tới ăn, tiếng tăm của Toàn Đức lâu có thể nói đạt đến đỉnh điểm.
Nhưng những ngày gần đây, chuyện làm ăn của Toàn Đức lâu lại vẻ rất quạnh quẽ.
Bởi vịt quay Toàn Đức lâu rất quý, người bình thường không ăn nhiều nổi, càng không nỡ lòng ăn như vậy, mà gia đình giàu có, mấy ngày nay đều không tâm tư ăn, thậm chí. . . Mãi mãi không ăn được rồi!
- Đây là tốp thứ mấy rồi?
Trịnh Phàm ngồi trên lầu hai, dựa vào cửa sổ mở miệng hỏi.
- Bẩm Tiểu Trịnh đại nhân, đây là tốp thứ tư rồi!
- Trương công công đừng gọi ta là Trịnh đại nhân.
- Vậy gọi ngươi là gì, chẳng lẽ vẫn gọi là Tiểu Trịnh?
Lục hoàng tử vừa vặn đẩy cửa ra đi vào ghế lô, lấy chăn trên ghế ném cho Trương công công một bên.
Trên người hắn mặc trường sam, giống người đọc sách nghèo túng, trên quần áo còn chen lẫn không ít bùn cỏ, vị trí đầu gối còn có bùn đất.
- Ngươi đi làm gì?
Trịnh Phàm hỏi.
- Đi thăm mộ, ta đi thắp hương tu sửa mộ mẹ ta và ngoại công ta, ngày hôm trước bị san bằng, ta cải trang đi qua khóc một chút, haiz, chết khát rồi!
Lục hoàng tử duỗi tay cầm ấm trà trước mặt, há miệng trực tiếp uống.
Sùng sục sùng sục. . .
Uống một hơi về sau, Lục hoàng tử lau miệng, đưa ấm trà cho Trương công công, nói:
- Đổ một bình trà nữa đến.
Trịnh Phàm lập tức nhắc nhở Trương công công nói:
- Thay ấm trà.
- Ngươi ghét bỏ ta?
- Phí lời!
- Ta rất thương tâm.
- Vậy khóc đi.
Trương công công cầm ấm trà đặt xuống.
- Đừng quá khổ sở nữa.
Trịnh Phàm mở miệng an ủi.
- Vẫn, tòa miếu kia ta lén lút tu sửa mấy năm, chính là dự bị ngày nào đó phụ hoàng phát hiện ra.
Lục hoàng tử đưa tay từ trong giỏ cầm lấy một khối bánh đào mềm, cắn một miếng.
- Thật vậy?
- Thật vậy, ngươi nghĩ thử xem, tự nhiên phải lấy đồ vật mà hắn trân trọng mới tạo ra được hiệu quả trừng phạt. Ngươi tham tài, vậy thì lấy hết tài sản của ngươi, ngươi tham quyền, thì giáng hết chức vị của ngươi. Nếu ngươi không có thứ gì, vậy phải vách gậy đánh cho người lòi ra xương cốt, cho nên ngươi cần phải tạo ra mấy thứ yêu thích, lúc cần bị phía trên 'Cầm', hơn nữa xong việc về sau, ngươi phải làm dáng dấp thương tâm, để kẻ trừng phạt ngươi có cảm giác thành công.
- Điều này cũng được sao?
- Cái này không cái gì không thể, vâng, nhìn thấy sao, phía dưới kia.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn xuống, đầy là tốp phạm nhân thứ năm bị Cấm quân áp giải qua con đường này rồi.
- Hạ nhân Binh bộ Thị lang Tưởng gia, gia chủ đã bị chém đầu, những hạ nhân bị bắt đến sung quân.
- Tưởng gia?
- Hừm, ngươi từ Hổ Đầu thành điều đến Thúy Liễu bảo, chính là nhờ quan hệ của Tường gia, tiểu nhi tử hắn nợ sòng bạc của ta không ít bạc, tuy nói ta là Vương gia nhãn nhã, nhưng tiền hoàng tử không dễ cầm như vậy.
Lục hoàng tử dừng một chút, lại nói tiếp:
- Còn nữa, sản nghiệp của Tưởng gia tại Hổ Uy có một mỏ nói là mỏ than đá, nhưng kỳ thật đây là mỏ đồng khoáng, ta nhìn mà thèm từ rất lâu, gia sản nhà hắn đã sung công, mấy ngày nữa ta phải thông quan mối quan hệ mới mua được.
- Ngươi đã sớm tình toán?
- Đúng vậy, ai bảo Tương giả không tử tế, ta muốn bỏ bạc ra mua, bọn họ lại không bán.
Trịnh Phàm gật gù, vừa vặn Trương công công mang một bình trà tới.
Trịnh Phàm nghiêng nhìn trà, trong lòng thầm nghĩ:
Nếu đây là trò chơi Phụ Tử Hiếu mà nói, mười năm trước Yến Hoàng ngược đãi Tiểu lực tử đến chết đi sống lại, nhưng Tiểu lục tử là một người thông minh, rất nhanh sẽ thăm dò con đường, bắt đầu cố ý cày lại, phá giải trò chơi này.
- Ngươi không sợ Bệ Hạ biết?
Bệ hạ phải biết ngươi chơi hắn, bắt hắn làm đao dùng, ha ha.
- Phụ hoàng ta bận trăm công nghìn việc, hắn nào có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy để quan tâm con trai hắn mỗi ngày đang làm cái gì, không phải lúc nhớ đến ta, lại thuận miệng hỏi một câu, giống như hiện tại ta hỏi Trương công công: Ngụy Trung Hà!
Trương công công lập tức khom lưng, nói:
- Có nô tài.
- Thành Quyết gần đây sao rồi?
- Bẩm Điện hạ, Lục Điện hạ hôm này lén lút ra ngoài thành, quỳ khóc rất lâu.
Đùng!
Lục hoàng tử vô tay một cái, nhìn Trịnh Phàm nhún vai, nói:
- Như vậy đấy!
Trịnh Phàm nâng chung trà lên, uống một hớp trà, đây là Diều Hâu trà, nghe tên nó thôi đã biết mùi vị không tốt, không liên quan gì đến đồ vật quý báu.
Thế nhưng vào lúc này trong kinh, uống Diều Hâu trà, lại vô cùng phù hợp với bầu không khí.
- Phụ hoàng ta sẽ không hỏi lại, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm. Chỉ cần phụ hoàng không hỏi nữa, Ngụy Trung Hà sẽ không không nói, cho dù Ngụy Trung Hà thông qua Mật điệp tư biết ta lén thu thập tòa đồng khoáng kia, nhưng hắn vẫn không nói cái gì, à không, sẽ không chủ động nói. Cái này không phải nói Ngụy Trung Hà bất trung với phụ hoàng ta, mà bởi vì đây là bổn phận làm nô tài của hắn.
- Rất đặc sắc!
Lời Trịnh Phàm bình phẩm nói.
Đây mới là người chơi cao cấp, đương nhiên trong này còn có một điểm Trịnh Phàm chú ý tới, Lục hoàng tử khẳng định cố ý.
Từ lúc mình bước vào trong này, Trương công công gọi mình "Tiểu Trịnh đại nhân", sự tình nửa tháng trước trong cung, hẳn đã bị truyền ra bên ngoài một ít.
- Có điều có một việc ta rất hiếu kì, ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?
- Khặc khặc khặc. . .
Lục hoàng tử nghe vậy khặc lên, tay chỉ Trịnh Phàm, mặt có chút ửng hồng.
Trương công công lập tức tiến lên giúp Lục hoàng tử vỗ nhẹ phía sau lưng.
Lục hoàng tử đỡ xong, chỉ Trịnh Phàm nói:
- Ngươi thật không có lương tâm mà!
- Hí…
Cái này hình như không đúng!
- Ngươi biết, từ khi ta bắt đầu giúp đỡ ngươi, ta đã nện xuống bao nhiêu bạc trên người ngươi không?
- Rất nhiều!
Thúy Liễu bảo, do Lục hoàng tử dùng bạc tìm người xây dựng, giáp trụ bên trong kho hàng bảo trại và những chiến mã bên ngoài kia, đều thông qua con đường của Lục hoàng tử đưa tới.
Rất nhiều thứ đều là đồ cấm, ngay cả ngươi có tiền cũng khó mua được.
- Ta rất hiếu kỳ, lúc ngươi ở Thúy Liễu bảo, mỗi lần ta gửi tin cho ngươi có phải ngươi chưa từng xem?
- Xem qua.
Truyền thống tại Thúy Liễu bảo, tất cả tin tức đều thông qua người mù Bắc hồi âm.
- Không, ngươi khẳng định chưa từng xem, trừ bỏ những thứ đồ thấy được, ta đập không biết bao nhiêu bạc vào những chỗ không nhìn thấy kia. Trên hệ thống bảo trại biên cảnh Càn Quốc, ta dùng bạc tạo ra biết bao nhiêu nội ứng cho ngươi?
- Ngạch…
Giời ạ, người mù Bắc chưa từng nói với ta!
- Tâm ý của ngươi, ta biết.
Lục hoàng tử trừng một mắt Trịnh Phàm, lại ngồi xuống, nói:
- Ngươi biết, tuy rằng ta nhìn như có không ít sản nghiệp và cửa hàng, nhưng trong tay ta, kỳ thật không tích góp ra quá nhiều bạc.
- Lấy tiền đẻ ra tiền sao?
Trang 118# 2