Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 245: Tin Tưởng Các Ngươi

Chương 245: Tin Tưởng Các Ngươi



- Xin lỗi, trạng thái đêm nay của ta không quá tốt, ta vốn không muốn đi ra, nhưng ta biết các ngươi đang chờ ta, tâm tư hơi loạn, nói tới cũng loạn, mong các ngươi tha thứ.
Ánh mắt các Ma Vương tự do, kết nối lẫn nhau, bọn họ càng nghe càng hồ đồ, nhưng càng nghe càng cảm thụ thành ý của chủ thượng.
Rất mâu thuẫn đúng không?
Xác thực rất mâu thuẫn.
Khả năng, chủ thượng đúng là bị cảm đi…
Phảng phất lại trở về trong phòng làm việc đời trước, tất cả bên trong sót rác đều là khăn giấy xì nước mũi, bên cạnh có thuốc uống, bởi vì uống vào sợ mệt rã rời, cho nên đồng thời vừa chịu mệt mỏi vừa làm phải làm việc.
Trong trạng thái này phê duyệt, tự nhiên sẽ hơi ngổn ngang, nhưng thường thường vào lúc này sẽ khiến người ta quên mất quá nhiều kỹ xảo và thủ pháp biểu hiện, chỉ đơn thuần kể ra tâm tư của mình.
Người mù Bắc vẫn không lên tiếng, vẫn đang yên lặng nghe, ban đầu hắn còn đang nhận biết trạng thái của chủ thượng ngày hôm nay, lời vừa nói có phải một loại diễn kỹ?
Sau đó, người mù không xoắn xuýt vấn đề này nữa, nếu như chủ thượng biểu hiện, là diễn kỹ, vậy chứng minh con sói này đã mọc ra răng nanh của mỉnh rồi!
Nếu như không phải, vậy không cần xoắn xuýt nữa.
- Ta muốn chơi, tuy rằng không có mục tiêu, nhưng ta cảm thấy ta đi tìm mục tiêu, nhưng ta cũng rõ ràng không có thực lực, không có quyền lực, việc chúng ta tự do tự tại sinh tồn trên thế giới này không có ý nghĩa nữa.
Trịnh Phàm ngậm ngùi dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng câu này, trước đây ta vì sợ các ngươi, cho nên không dám nói, hoặc trước đây ta không nghĩ đến sẽ cần phải nói như vậy. Hiện tại, không phải nói ta đã có tư cách nói, mà ta thật sự muốn các ngươi làm người thân của ta.
- Ta chỉ vẽ Ma Hoàn, các ngươi những người còn lại, đều là nhân vật trong tác phẩm của đồng bọn ta, nhưng xin các ngươi tin tưởng ta, lúc ta vẽ các ngươi, ta thật sự cho vào tình cảm của mình vào, bởi vì khi đó phần lớn tác phẩm trong phòng làm việc của chúng ta đã bị cấm, cho nên không cách nào dựa vào các ngươi kiếm tiền rồi.
Trịnh Phàm dừng lại, nhìn tất cả mọi người xung quanh một lần, nói tiếp:
- Chúng ta không nên tiếp tục nghi kỵ lẫn nhau, các ngươi không cần tính toán tâm tư của ta, ta cũng không tính toán thái độ của các ngươi. Có vấn đề gì, trực tiếp hỏi, có lời gì, nói thẳng.
- Mọi người trên thế giới này tranh thủ sống vui thêm một chút, ung dung thêm một chút. Đây là một thế giới người ăn người, chúng ta có thể ra ngoài ăn kẻ khác, nhưng trong nhà, không, ý của ta là, ta muốn có một ngôi nhà thật sự. Giống như Hổ Đầu thành và Thúy Liễu bảo này, mỗi lần đi xa nhà trở về, ta đều có cảm giác trở về nhà.
- Các ngươi có thể gọi ta là chủ thượng, nhưng không thật sự coi ta làm chủ thượng.
Trịnh Phàm xụt xịt nói:
- Xin lỗi, đầu óc ta thật sự không dễ chịu, mẹ nó, Bát phẩm Võ phu, đến sức đề kháng phòng cảm cũng không có sao?
Trịnh Phàm hắng giọng một cái, chỉ chỉ bình trà trước mặt nói:
- Tứ Nương, rót cho mỗi người một ly trà.
Tứ Nương gật gù, đứng dậy đi tới phía trước, bắt đầu rót cho mỗi người một ly trà.
Trịnh Phàm giơ chén trà trong tay, nước trà đã sớm lạnh.
- A, đúng rồi, người mù?
- Có ta, chủ thượng.
- Có phải còn một khả năng, đó chính là nếu ta chết, các ngươi có thể chết theo đúng không?
Người mù Bắc gật gù nói:
- Đúng vậy, khả năng rất lớn như vậy.
- A, rất tốt, đáng tiếc ta chỉ có một mạng, không có cách nào cho các ngươi đi thử, có điều, người mù, ta vẫn tin tưởng, dù cho không có khả năng này, ngày hôm đó trong trạm dịch, ngoài Doãn thành, ngươi và Tam nhi vẫn không bỏ ta thoát thân, bởi làm như vậy mà nói… Rất vô vị… Rất vô vị…
Người mù đừng suy tư một hồi, nói:
- Đúng như vậy.
- Đúng không, Tam nhii?
Trịnh Phàm nhìn về phía Tiết Tam.
Tiết Tam thở dài nói:
- Chủ thượng, chúng ta đồng thời đến thế giới này, ném ngươi chết ở chỗ đó, chúng ta chạy ra ngoài, chuyện này không vui chút nào.
- Đúng như vậy, ngày hôm nay, chúng ta thay trà làm tửu, uống!
Bảy người đều nâng lên chén trà, uống cạn.
- Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta toàn tâm toàn ý mà đối diện một ngày mới, đối mặt với cái thế giới này, đối mặt với cuộc sống mới, ta đã nói xong, cảm ơn mọi người.
Mọi người bắt đầu vỗ tay, không phải rất nhiệt liệt, cũng không phải rất để ý, cũng không phải cố ý vì phối hợp, chỉ đơn thuần cảm thấy, nơi này nên có tiếng vỗ tay.
Trịnh Phàm đưa tay, đặt ở vị trí ngực trái mình, nói:
- Kỳ thực, ta có một việc cảm thấy may mắn so với bọn họ. Tĩnh Nam hầu, Trấn Bắc hầu và Yến Hoàng có thể đứng chung một chỗ, kỳ thực không dễ dàng, đây quả thực là kỳ tích chính trị trong lịch sử.
- Ta không biết bọn họ dùng loại phương thức gì để xác nhận và tín nhiệm lần nhau. Nhưng ta… Có thể chứng minh, lời tối hôm nay ta nói, đều xuất phát từ nội tâm, nói cách khác ta thật sự tin tưởng các ngươi.
Trịnh Phàm nhắm chặt mắt lại, tay trái vẫn đặt tại vị trí bộ ngực mình.
Sau một khắc, sáu đạo hơi thở mạnh mẽ bắn ra!

Trịnh Phàm đúng bị cảm cúm, bệnh này phải mất nửa tháng mới chữa khỏi.
Nhưng đêm đó hắn nói, cũng không phải lời vô lý, bởi vì thực lực của bảy vị Ma Vương đều khôi phục một bước.
Nếu như nói Trịnh Phàm là Bát phẩm Võ phu mà nói, bảy vị Ma Vương này đại khái cũng có cảnh giới Bát phẩm, nhưng bọn họ không giống, huyết thống, kinh nghiệm, năng lực đặc thù các loại phương diện bổ trợ, Bug bọn họ, cho nên thực lực của bọn họ tuyệt đối không đơn giản chỉ là bảy Bát phẩm cao thủ thông thường.
Hiện tại Thất đại Ma Vương đang hưởng thu đại ngộ "Một người đắc đạo gà chó lên trời".
Tuy hôm nay hắn đã hơn mấy hôm trước, nhưng Trịnh Phàm vẫn không mặc giáp trụ, mà mặc áo bông, đeo khăn quàng cổ, khiến cả người hắn trông giống cái bánh chưng.
Hôm nay mưa to, trời đầy mây, bên trong khí trời tỏa hơi lạnh, cái lạnh như cắt da cắt thịt.
Nhưng mặc dù như thế, trong bảo trại vẫn tiến hành huấn luyện đâu vào đấy.
Trong tất cả các bảo trại tại biên cảnh Ngân Lãng quận, xa xỉ đến mức nắm giữ một cái thao trường độc lập, đại khái chỉ có Thúy Liễu bảo.
Cho nên không quản thời hiện đại hay thời cổ đại, tiền, tuy không phải vạn năng, nhưng có thể giải quyết phần lớn vấn đề.
Trên giáo trường, Hoắc Quảng mang theo bảy trăm tộc nhân đang thao luyện, Đại Yến môn phiệt truyền thừa bao lâu, dưới sự xa hoa hưởng thụ, môn phiệt chịu bỏ công sức tiếp tục lấy "Võ" gia truyền, càng ngày càng ít rồi.
Người, từ bản năng đều khát vọng để mình thoải mái, nhưng Hoắc gia là một ngoại lệ.
Nhưng ngoại lệ này không đủ giúp bọn họ thoát khỏi làn sóng ngựa đạp môn phiệt của Trấn Bắc quân, nhưng từ góc độ khác mà nói, cũng coi như nó cho họ cơ hội một lần nữa vươn lên.
Chiến trận chém giết, so với dũng khí cần từ bỏ nhiều tật xấu cá nhân hơn, tất cả phải chú ý đến phối hợp.
Đây là lời Lương Trình nói, cho nên nửa tháng này, người nhà họ Hoắc không bị tách ra, dưới sự dẫn dắt của Lương Trình, bắt đầu thông qua thao luyện từ từ mài đệ tử gia tộc Hoắc gia này.


Trang 124# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất